Đạo thể đứng trầm mặc ở trên tế đàn tận một ngày trời, mặc kệ cương phong mỗi lúc một mãnh liệt chém qua thân thể của mình.
Mặc dù hắn đã tu luyện đến đệ nhất chuyển tầng thứ hai của Cửu Chuyển Thiên Công phiên bản luyện thể, tuy nhiên nếu đem so sánh với tên Trâu Diễn đang nằm chổng mông lên trời kia thì vẫn xa xa không bằng.
Cũng vì cái tát quá mạnh vừa nãy mà xương bàn tay của hắn có dấu hiệu gãy nát, hổ khẩu rách toạt. Nhưng Trường Sinh thể của hắn đã đạt tới trạng thái kim huyết hoàn chỉnh, giúp vết thương trong nháy mắt khôi phục trở lại.
- Tích Quân…
Đạo thể nhắm nghiền hai mắt, không biết là đã bao lâu trôi qua, hắn mới cay đắng bật ra từ miệng hai chữ này.
Mà phàm thể đang một mình ở trong cung điện lạnh lẽo tại long tộc bắc vực Di địa, cùng với kiếp thể đang đứng yên trong băng tuyết lạnh giá trên một thảo nguyên rộng lớn ở Trung Thổ Di địa, cũng có cùng nét mặt như vậy.
Ký ức đã chính thức dung hợp với nhau, bất chấp ngăn cách địa lý, hắn một lần nữa lại là chính “hắn”.
- Ta thất bại…
Đạo thể mở mắt ra, giọng khàn khàn, trong mắt vẫn là sự kiên định khôn tả nhưng lại đi kèm với vẻ bi ai khó lòng miêu tả thành lời.
Loại bi ai này chỉ có những người từng trải qua quá nhiều tang thương ly biệt thì mới sở hữu nổi. Địch Vân, Pháp Táng, hay thậm chí Sổ Tư cũng đều ít nhiều ẩn chứa loại ánh mắt này. Đừng nhìn họ sát phạt quyết đoán, mưu tính xâu xa, hay đạo mạo xuất trần mà lầm tưởng. Để đến được như hiện tại, những gì họ phải nếm trải, thường nhân không cách nào hiểu thấu.
- Cố Lý! Cao gia! Rốt cuộc phát sinh biến cố ở điểm nào? Vì sao Cao Tiệm Sơn không nghe theo lời dặn dò của ta trong túi gấm, cứu mệnh Tích Quân, tìm kiếm Mạn Dao, khống chế Cố Lý! Mà Cố Lý kia lại dường như rất am hiểu về ta, ngấm ngầm tiếp cận, dường như đang toan tính một điều gì đó?