Mục lục
Đế Cuồng - Tác giả: Sài Kê Đản (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay lại hiện tại, nghe Thạch Dương nói vậy, Đông Hoa đế khẽ gật đầu thở dài:

- Được, mọi việc cứ làm theo ngươi đi. Ta giao binh mã thánh hoàng triều cho ngươi tùy ý điều động, hy vọng sẽ sớm bắt Kiếp Chủ kia đền tội..

Thạch Dương cười cười:

- Bệ hạ coi trọng ta đến vậy, dám giao cả Đông Hoa thánh hoàng triều cho ta?

Y vừa lời thì biểu cảm trên gương mặt Đông Hoa đế cũng trở nên gương gạo, tuy vậy ông ta phản ứng rất nhanh, nói ra một câu với ý dò xét:

- Ta chỉ có một đứa con trai là Uyên Bác, nó chết đi rồi hoàng triều này cũng không còn người nối dõi. Nếu cứ vậy thì cơ nghiệp trăm vạn năm của tiền nhân không sớm thì muộn e rằng sẽ bị hủy dưới tay ta. Ta biết mục đích ngươi đến Di địa không phải chỉ để dạo chơi, là nhắm đến thâu tóm quyền lực ở nơi đây. Mặc dù Uyên Bác đã chết nhưng nó cũng chỉ là phương án dành cho tương lai về sau của chúng ta, xét về nội tình, thánh hoàng triều chúng ta chắc cũng đủ để ngươi lấy làm bàn đạp để vùng vẫy... Chỉ là không biết ý ngươi ra sao?

Thạch Dương nghe xong thầm mắng trong lòng ba chữ "lão hồ ly". Rõ ràng ban nãy trước triều lão ta chỉ đang diễn tuồng cho bá quan văn võ xem nhằm tìm một cái cớ hợp lý đưa đại quyền tay y, đồng thời cho y thấy lòng thành của mình. Nếu là lý do báo thú cho Mộ Dung Uyên Bác, triều thần nhất định sẽ không phản đối.

Còn vì sao Đông Hoa đế lại phải làm vậy, lý do rất đơn giản, là để tính toán đường dài.

Tương lai, khi thế hệ cũ đã lạc hậu cũng sẽ là lúc đám hậu bối như Vương Nhất, Độc Cô Minh, Tiêu Ức Tình, Thẩm Yến quật khởi. Đến lúc đó nếu thánh hoàng triều bọn họ không có anh kiệt nào đủ tài năng để gánh vác, tranh phong với đám nhân tài trẻ tuổi kia thì chắc chắn sẽ bị chèn ép đến mức không thở nổi.

Đặt hy vọng vào Tổ Miếu thôi chưa đủ, dù sao trách nhiệm của thế lực này là bảo vệ an nguy cho toàn bộ Di địa, bọn họ sẽ không ra mặt hay nghiêng lệch vì bất kỳ thế lực riêng lẻ nào. Nhưng Thạch Dương thì khác.

Y đang là đệ nhất anh kiệt ở Thái Thanh thiên, đồng thời là thiên kiêu đạo tử xuất chúng của Thạch gia, một trong tam đại cự đầu thế lực ở thánh giới. Hiện tại, thứ y cần là một bàn đạp đủ mạnh để giúp y thâu tóm dần Di địa, đồng thời hỗ trợ để y có thể phát huy tối đa bản lĩnh của mình. Đông Hoa thánh hoàng triều vừa hay phù hợp với những yêu cầu trên.

Mộ Dung Uyên Bác đã chết, sẽ không có ai tranh giành đại quyền với Thạch Dương. Mà nội tình của bọn họ, chắc chắn là xếp số một số hai ở Di địa, chỉ đứng sau Tuyết Thương phái và Tổ Miếu kia.

Thạch Dương mỉm cười, sau khi suy nghĩ thiệt hơn cẩn thận bèn cúi đầu ôm quyền hành lễ với Đông Hoa đế.

- Bệ hạ người nói vậy là xem thường ta rồi. Ta và Mộ Dung huynh gặp mặt tuy ít nhưng rất thân cận, cảm giác chẳng khác nào huynh đệ từ một mẹ sinh ra vậy. Nay huynh ấy đã chết, ta chỉ mong bệ hạ có thể thu nhận ta làm nghĩa tử để có thể thay huynh ấy báo hiếu cho người…

Ánh mắt Đông Hoa đế chợt lóe. Ông ta vốn dĩ chỉ có ý nương nhờ Thạch Dương cùng thế lực phía sau lưng y, chứ hoàn toàn không có dự định dâng cả giang sơn này cho y. Vậy mà gã thanh niên này lại thủ đoạn đến nhường này, dùng chuyện nhận làm nghĩa tử để đào hố chôn ông ta. Bây giờ không đồng ý thì Thạch Dương có thể sẽ ngay lập tức trở mặt, rời khỏi đây. Mà nếu nhận thì…




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK