- Độc Cô Minh?
Không ít người biểu tình nghi hoặc. Đã từ rất lâu Kiếp Chủ chưa dùng mặt thật để đối diện với chúng nhân. Không ai biết gã trông như thế nào, gương mặt ra làm sao. Thông qua thủ đoạn và tính cách của gã, người ta chỉ thoáng tưởng tượng ra bên trong Hắc Diện có lẽ là một khuôn mặt “đen” theo đúng nghĩa bóng, gian tà độc ác, máu lạnh vô tình, dữ tợn hung bạo.
Nhưng không, hóa ra dưới Hắc Diện kia là một khuôn mặt giống Độc Cô Minh tới tám phần, mà mọi thứ hoàn toàn trái ngược với những gì thế nhân thường suy đoán.
Sự khác biệt rõ rệt nhất giữa hai người chính là nằm ở thần thái và đôi mắt.
Thần thái Độc Cô Minh nhẹ nhàng, điềm tĩnh, có chút gì đó trung dung bất phân thiện ác. Đôi mắt hắn tuy thường ngày luôn kiên định bất biến tuy nhiên ẩn sâu trong đáy mắt là một tia điên cuồng, chẳng khác nào một đốm than hồng có thể bùng phát thành lửa lớn bất cứ lúc nào.
Còn ở Kiếp Chủ, thần thái của gã âm trầm băng lãnh, làn da trắng bệch phối hợp với đôi mắt đang nhắm nghiền khiến từ gã toát ra một loại bi ai không thể nói rõ thành lời. Trên người mặc dù không có khí tức “vô địch” như Lục Triết, cũng không có đạo vận mờ ảo siêu việt như Độc Cô Minh, cũng chẳng có loại đa đoan nhiều mưu tính như Cố Lý, nhưng vẫn khiến những người xung quanh cảm thấy rung động bởi sự cố chấp ẩn giấu bên dưới đôi mắt đang nhắm nghiền kia. Vì sự cố chấp này, để bảo vệ những gì gã cảm thấy đáng trân trọng, gã không động thì thôi, một khi động sẽ khiến càn khôn điên đảo, thế gian chìm trong núi thây biển máu.
- Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt…
Theo giọng khàn khàn của Kiếp Chủ cất lên, Lục Giới Sát Hồn thương cũng điên cuồng thét gào, giống như chuẩn bị cùng chủ nhân tái hiện lại đoạn hồi ức vinh quang năm xưa.
Nhất nhân, nhất thương, sát thiên hạ!