Kiếp Chủ không rõ vì nguyên nhân gì Cổ Lạc lại chủ động lộ diện rồi nói ra một mạch kế hoạch của mình, bèn cười nhạt:
- Nếu ngươi nghĩ vậy thì nhầm rồi! Ta còn đang phân vân xem có nên giết cô ta hay không đây. Khắp thế gian đều biết ta là người vô tình vô nghĩa, lục thân bất nhận, sao có thể vì một nữ nhân mà tự chui đầu vào lưới của kẻ khác?
- Vậy sao ngươi không giết nàng ta sớm đi, mà lại phải cùng nàng ta đi đông đi tây, tiêu hao bao nhiêu chân nguyên để quá trình suy bại tu vi diễn ra nhanh hơn?
Cổ Lạc cười cười, biểu tình trào phúng:
- Ta vẫn luôn theo sau ngươi, bảo vệ cho ngươi, chờ ngày ngươi đưa ra quyết định cuối cùng. Muốn thoát khỏi bố cục này của ta rất dễ, giết Trần Mạn Dao là xong, kế đến chờ tu vi hồi phục lại liền đuổi giết ta, hoặc diệt cả nhân giới để trả thù. Mũi thương trong tay ngươi chẳng phải vẫn đang cầm sẵn hay sao, chỉ cần khẽ đưa xuống là giải thoát cho nữ tử áo tím kia ngay thôi?
Đến đây Kiếp Chủ không thể nói cứng thêm được nữa, đành im lặng, sự rối loạn trong lòng càng nhiều.
Con cổ kia không thể hoá giải, tính mạng của Trần Mạn Dao đã không cách nào vãn hồi. Bây giờ chỉ còn hai phương án một là ngay lập tức giết nàng để ngăn chặn việc nàng bị cổ trùng kia cắn nuốt linh hồn, nhờ vậy nàng vẫn có thể đi luân hồi được. Cách thứ hai là cách mà Cổ Lạc nói, Kiếp Chủ phải chủ động dung hợp với hồng trần cổ, thoả mãn nó, thay thế linh hồn mình bằng linh hồn Trần Mạn Dao, giải thoát cho nàng ta.
- Ngươi nói cho ta biết âm mưu của ngươi, không sợ ta sẽ đề phòng tìm cách phá giải ư?
- Ha ha ha...
Cổ Lạc cười lớn:
- Con người ta thích nhất là thao túng kiểm soát kẻ khác. Muốn nhìn đối phương dù biết kết quả nhưng vẫn cam nguyện tự chui vào bẫy như thiêu thân, xem đó là niềm vui trên con đường tranh đấu tẻ nhạt này. Ta biết ngươi nghi hoặc về lý do ta hạ cổ trùng kia với Trần Mạn Dao nên mới tới đây nói rõ cho ngươi nguyên nhân, đồng thời muốn xem ngươi lựa chọn thế nào... Ngươi biết đánh bạc chứ?
Không đợi Kiếp Chủ trả lời, Cổ Lạc ngửa lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay y chẳng biết từ bao giờ đã có sẵn một đồng xu hai mặt.
- Người đánh bạc dẫu biết rằng tỷ lệ chiến thắng và thất bại ngang nhau, chẳng có gì chắc chắn nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Không phải vì họ ngu ngốc, mà là họ thèm khát cảm giác đánh cược. Cảm giác đánh cược rất dễ gây nghiện, thắng cũng được, ta liền có một vu chủng mạnh nhất, chắc chắn sẽ giúp ta dễ dàng đoạt lấy thiên hạ này. Mà bại thì sao? Ta lại lần nữa đưa ngươi vào tròng thôi... Ngươi nghĩ mình sẽ thoát được khỏi tay ta sao? Trước khi đi ta tặng cho ngươi một món quà, hy vọng ngươi sẽ hài lòng...
Y nhoẻn miệng cười, nụ cười sâu kín trở về trên môi, thân ảnh nhanh chóng hoà vào màn đêm tĩnh lặng.
Kiếp Chủ trước sau vẫn như cũ trầm mặc.
Lần đầu tiên gã cảm thấy thời đại này thật quá mức đáng sợ. Anh kiệt vượt xa thượng cổ quá nhiều lần.