Lăng Khả Hân thấy Vãn Vân khóc lóc chạy đi, tiếp sau đó là thấy Đồng Oanh Lạc khoác áo của hắn đi ra thì đoán ra 8-9 phần rồi.
Đồng Oanh Lạc trở về nhà, ngồi bất thần một lúc lâu, nhìn cái áo trên tay mình. Cô cầm áo vest lên tham lam hít hơi thơm của hắn còn sót lại nơi đó. Cô vẫn giữ tình trạng như thế, chẳng có khái niệm về thời gian nữa.
Hắn ở bên này cũng không hề vui vẻ gì cả, đầu óc toàn nghĩ về cô, không biết giờ này cô đang làm gì rồi?
-Tiểu Lưu, làm sao để bớt đau đầu bây giờ? Đầu óc tôi loạn lên rồi.
-Ngài có thể lướt wed xem giải trí.
Hắn cầm điện thoại lên, vào QQ lướt xem, chợt nhận ra QQ của hắn nhạt nhẽo vô cùng, bạn bè trên đó vô cùng ít, không thấy nhiều bài viết lắm. Lướt mãi hắn dừng lại trước một bài viết:
“Bạn đã có người mình yêu chưa?
Người bạn muốn gặp nhất lúc này là ai?
Người bạn nghĩ tới lúc này là ai?
Người bạn thấy mắc lỗi nhất là ai?
Người bạn muôn bảo vệ nhất lúc này là ai?
Bạn đau lòng vì ai?
...”
Hắn bất giác nắm chặt điện thoại mình.
-Có chuyện gì vậy Lục tổng.
-Tất cả đều là em.
-Dạ?
-Tôi yêu Oanh Lạc.
-Ôi tưởng gì.
-?
-Chuyện ngài yêu cô ấy tôi nhận ra lâu rồi, mà chẳng riêng chỉ tôi, chỉ có ngài bây giờ mới biết thôi.
Lục Thiên Hạo đứng lên lấy điện thoại gõ nhẹ vào Tiểu Lưu.
-Á! Sao ngài đánh tôi.
-Sao cậu không nói?
-Ngài bảo ngài không thích cô ấy còn gì? Tôi đâu dám...
Lục Thiên Hạo gõ thêm cái nữa rồi đi thẳng.
-Ơ? Thật không hiểu logic của mấy người đang yêu mà. Tôi khổ quá mà.
Hắn trở về biệt thự của mình, tận hưởng tiếng rừng đêm và làn gió lạnh thổi qua khuôn mặt mình. Hắn vẫn đang cố xác định lại tình cảm của mình, hắn thực sự thích cô sao. Từ ngày cô đến, cô mang theo một màu sắc mới cho cuộc sống của hắn, mang đến cho hắn sự quen thuộc, ấm áp. Không biết từ bao giờ cô đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc đời hắn, khiến hắn muốn nâng niu, bảo vệ cô. Nhưng giờ mọi chuyện đã ra như thế này, hắn phải làm sao để đối diện với tình cảm của mình đây?
Một đêm dài của hai kẻ hữu tình cứ vậy mà trôi qua.
Sáng hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra theo thường ngày.
Cô cầm chiếc áo của Lục Thiên Hạo, đi lên để trả lại hắn.
-Lục tổng, áo của ngài đây ạ.
-...
-Ngài yên tâm, tôi đã giặt sạch sẽ rồi ạ. Ngài...
-Để đó đi.
-Vâng.
Lục Thiên Hạo chờ cô đi khuất sau cánh cửa mới cầm chiếc áo lên, mùi hương dịu nhẹ trên áo phảng phất khiến hắn dễ chịu đến lạ.
Cô thì không được may mắn như thế, ra phòng hắn thì cô lại đụng mặt phải Lăng Khả Hân. Ả ta đúng là âm hồn bất tán, đốt mãi không siêu thoát mà.
-Khoan! Từ từ! Lăng Khả Hân, lần này cô lại muốn kiếm chuyện gì nữa ? Cô thấy những lần trước chưa đủ nhục sao?
-Tôi chẳng có việc gì mà phải nhục cả. Ngược lại là cô, Đồng Oanh Lạc. Cô câu dẫn người đã có vị hôn thê có cảm thấy bản thân kinh tởm lắm không? Cô cảm thấy Lục tổng ưu ái cô một chút thì cô có thể lên mặt sao?
-Ồ, thì ra cô đang nói tới vấn đề này. Nếu bản thân cô được một chút ưu ái này thì tôi sợ cô sung sướng một bước lên tiên, mấy ngày không xuống được đó. Cô biết tại sao cô suốt ngày tìm tôi gây sự không?
-...
-Cô là đang ghen tỵ với tôi.
-Ai ghen tỵ với cô chứ?
-Vậy cô thích Lục tổng sao?
-...
-Cô thấy cô thực sự thích Lục tổng sao? Hay cô chỉ muốn có một danh phận, một cuộc sống sung túc, muốn hơn người ?
-Đồng Oanh Lạc, cô không có tư cách giáo huấn tôi ở đây?
-Vậy cô lấy tư cách gì năm lần bảy lượt cô giáo huấn, sỉ nhục tôi?
-...
-Tôi còn có việc. Tạm biệt.
Trong một toà cao ốc.
-Lần trước để 3 tên sống sót, chắc chắc sẽ lộ ra nhiều thông tin ảnh hưởng tới chúng ta. Ngươi bảo bên dưới cẩn thận chút.
-Vâng.
-Lục Thiên Hạo, đáng lẽ ta sẽ để ngươi sống lâu hơn một chút nhưng ngươi lại làm Lạc Lạc buồn rồi. Thế nên hãy dần nói lời tạm biệt với thế giới này đi.
Lục Thiên Hạo mấy hôm nay toàn đọc mấy cuốn sách mà hắn nghĩ cả đời này hắn sẽ không bao giờ đọc đến. “Cách tỏ tình với bạn gái”; “ Cách tỏ tình hiệu quả”; .... Hắn đọc cuốn nào cũng thấy hết sức nhảm nhí, phức tạp.
-Tiểu Lưu, cậu biết yêu đương không? Biết cách tỏ tình không?
-Lục tổng, ngài hỏi câu này đúng người, đúng thời điểm quá. Tôi mà biết thì có đến nỗi độc thân hai mấy năm nay không?
-Cũng phải, hay là cậu với tôi đi học lớp dạy yêu đương đi.
-?!
...
-Thư ký Đồng.
-Dạ?
-Hôm nay cô nói chuyện với người mình thích chưa?
-Vậy ngài nói chưa?
-Nói rồi!
-Nói gì thế?
-Nói rồi!
-Nói gì cũng không cho người khác biết.
-Đồ ngốc!
-?!
Đồng Oanh Lạc trở về nhà, ngồi bất thần một lúc lâu, nhìn cái áo trên tay mình. Cô cầm áo vest lên tham lam hít hơi thơm của hắn còn sót lại nơi đó. Cô vẫn giữ tình trạng như thế, chẳng có khái niệm về thời gian nữa.
Hắn ở bên này cũng không hề vui vẻ gì cả, đầu óc toàn nghĩ về cô, không biết giờ này cô đang làm gì rồi?
-Tiểu Lưu, làm sao để bớt đau đầu bây giờ? Đầu óc tôi loạn lên rồi.
-Ngài có thể lướt wed xem giải trí.
Hắn cầm điện thoại lên, vào QQ lướt xem, chợt nhận ra QQ của hắn nhạt nhẽo vô cùng, bạn bè trên đó vô cùng ít, không thấy nhiều bài viết lắm. Lướt mãi hắn dừng lại trước một bài viết:
“Bạn đã có người mình yêu chưa?
Người bạn muốn gặp nhất lúc này là ai?
Người bạn nghĩ tới lúc này là ai?
Người bạn thấy mắc lỗi nhất là ai?
Người bạn muôn bảo vệ nhất lúc này là ai?
Bạn đau lòng vì ai?
...”
Hắn bất giác nắm chặt điện thoại mình.
-Có chuyện gì vậy Lục tổng.
-Tất cả đều là em.
-Dạ?
-Tôi yêu Oanh Lạc.
-Ôi tưởng gì.
-?
-Chuyện ngài yêu cô ấy tôi nhận ra lâu rồi, mà chẳng riêng chỉ tôi, chỉ có ngài bây giờ mới biết thôi.
Lục Thiên Hạo đứng lên lấy điện thoại gõ nhẹ vào Tiểu Lưu.
-Á! Sao ngài đánh tôi.
-Sao cậu không nói?
-Ngài bảo ngài không thích cô ấy còn gì? Tôi đâu dám...
Lục Thiên Hạo gõ thêm cái nữa rồi đi thẳng.
-Ơ? Thật không hiểu logic của mấy người đang yêu mà. Tôi khổ quá mà.
Hắn trở về biệt thự của mình, tận hưởng tiếng rừng đêm và làn gió lạnh thổi qua khuôn mặt mình. Hắn vẫn đang cố xác định lại tình cảm của mình, hắn thực sự thích cô sao. Từ ngày cô đến, cô mang theo một màu sắc mới cho cuộc sống của hắn, mang đến cho hắn sự quen thuộc, ấm áp. Không biết từ bao giờ cô đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc đời hắn, khiến hắn muốn nâng niu, bảo vệ cô. Nhưng giờ mọi chuyện đã ra như thế này, hắn phải làm sao để đối diện với tình cảm của mình đây?
Một đêm dài của hai kẻ hữu tình cứ vậy mà trôi qua.
Sáng hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra theo thường ngày.
Cô cầm chiếc áo của Lục Thiên Hạo, đi lên để trả lại hắn.
-Lục tổng, áo của ngài đây ạ.
-...
-Ngài yên tâm, tôi đã giặt sạch sẽ rồi ạ. Ngài...
-Để đó đi.
-Vâng.
Lục Thiên Hạo chờ cô đi khuất sau cánh cửa mới cầm chiếc áo lên, mùi hương dịu nhẹ trên áo phảng phất khiến hắn dễ chịu đến lạ.
Cô thì không được may mắn như thế, ra phòng hắn thì cô lại đụng mặt phải Lăng Khả Hân. Ả ta đúng là âm hồn bất tán, đốt mãi không siêu thoát mà.
-Khoan! Từ từ! Lăng Khả Hân, lần này cô lại muốn kiếm chuyện gì nữa ? Cô thấy những lần trước chưa đủ nhục sao?
-Tôi chẳng có việc gì mà phải nhục cả. Ngược lại là cô, Đồng Oanh Lạc. Cô câu dẫn người đã có vị hôn thê có cảm thấy bản thân kinh tởm lắm không? Cô cảm thấy Lục tổng ưu ái cô một chút thì cô có thể lên mặt sao?
-Ồ, thì ra cô đang nói tới vấn đề này. Nếu bản thân cô được một chút ưu ái này thì tôi sợ cô sung sướng một bước lên tiên, mấy ngày không xuống được đó. Cô biết tại sao cô suốt ngày tìm tôi gây sự không?
-...
-Cô là đang ghen tỵ với tôi.
-Ai ghen tỵ với cô chứ?
-Vậy cô thích Lục tổng sao?
-...
-Cô thấy cô thực sự thích Lục tổng sao? Hay cô chỉ muốn có một danh phận, một cuộc sống sung túc, muốn hơn người ?
-Đồng Oanh Lạc, cô không có tư cách giáo huấn tôi ở đây?
-Vậy cô lấy tư cách gì năm lần bảy lượt cô giáo huấn, sỉ nhục tôi?
-...
-Tôi còn có việc. Tạm biệt.
Trong một toà cao ốc.
-Lần trước để 3 tên sống sót, chắc chắc sẽ lộ ra nhiều thông tin ảnh hưởng tới chúng ta. Ngươi bảo bên dưới cẩn thận chút.
-Vâng.
-Lục Thiên Hạo, đáng lẽ ta sẽ để ngươi sống lâu hơn một chút nhưng ngươi lại làm Lạc Lạc buồn rồi. Thế nên hãy dần nói lời tạm biệt với thế giới này đi.
Lục Thiên Hạo mấy hôm nay toàn đọc mấy cuốn sách mà hắn nghĩ cả đời này hắn sẽ không bao giờ đọc đến. “Cách tỏ tình với bạn gái”; “ Cách tỏ tình hiệu quả”; .... Hắn đọc cuốn nào cũng thấy hết sức nhảm nhí, phức tạp.
-Tiểu Lưu, cậu biết yêu đương không? Biết cách tỏ tình không?
-Lục tổng, ngài hỏi câu này đúng người, đúng thời điểm quá. Tôi mà biết thì có đến nỗi độc thân hai mấy năm nay không?
-Cũng phải, hay là cậu với tôi đi học lớp dạy yêu đương đi.
-?!
...
-Thư ký Đồng.
-Dạ?
-Hôm nay cô nói chuyện với người mình thích chưa?
-Vậy ngài nói chưa?
-Nói rồi!
-Nói gì thế?
-Nói rồi!
-Nói gì cũng không cho người khác biết.
-Đồ ngốc!
-?!