-Em muốn ăn gì không?
-Không.
-Bánh ngọt hay mì xào, cơm rang?
-Bánh ngọt.
-Vị?
-Vị dâu.
-Chờ tôi lát.
Con gái cũng thật khó hiểu mà. Hắn lúc sau quay về với mấy túi đồ to nhỏ.
-Anh thấy tôi sẽ phải ở đây trong bao lâu?
-Chắc trong tuần là về.
-Anh biết vậy còn mua nhiều thế kia. Anh là mua cho cả bác sĩ và y tá ăn sao?
-Nói nhiều. Này, ăn đi.
Hắn quăng bịch đồ ra chỗ cô, hại cô đỡ, vết thương khiến cô nhăn mặt. Hắn nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt cô lập tức hiểu ra vấn đề. Hắn chạy về phía cô mang theo chút hoảng hốt.
-Đồ xấu xa.
-Sao rồi? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
-Anh xin lỗi tôi sao?
Hắn đang cầm tay cô liền bóp nhẹ vào vết thương khiến cô đau điếng.
-Nói nhiều, cần gọi bác sĩ không?
-Không cần đâu.
Nói tới gọi bác sĩ cô lập tức cười trừ cho qua. Hắn cầm tay của cô thổi thổi, không biết có tác dụng gì không nhưng nhìn hắn lúc này thật ấm áp, dịu dàng. Cô nhìn hắn một hồi lâu, nhìn dáng vẻ hắn động lòng người quá đi.
-Nhìn đủ chưa?
Cô lập tức trở về thực tại, rụt tay mình lại vuốt vuốt mái tóc, rõ ràng là đang ngại ngùng.
-Ai nhìn anh chứ?
Hắn cũng không muốn truy cứu cô nữa, chỉ cười thầm thôi.
-Ăn đi.
-Anh không ăn cùng sao mình tôi ăn hết chỗ này được.
-Từ từ ăn.
-...
-Ăn.
-Vâng.
Cô đang nghĩ con người này đi thăm người ốm hay đi hành hạ người ốm đây. Cô khổ quá mà.
-Lục tổng, ở công ty còn nhiều việc lắm đúng không? Ngài cần về công ty giải quyết mà....
-Không có.
-À ừm...ngài có muốn về nhà nghỉ ngơi chưa?
-Chưa.
Người ngốc cũng nghe ra ý đuổi khéo hắn, nhưng hắn vẫn cứ giả ngốc đó, xem cô làm gì được hắn. Đương nhiên là cô bất lực rồi.
-Ăn đi không đói.
-Vâng vâng.
Cô đang bực mình nhưng mấy món ăn trước mặt lại khiến cô không thể khước từ. Cô mở từng túi ra: bánh ngọt, nước ngọt, đồ ăn vặt... đa số là vị dâu_vị cô thích nhất, sao cô có thể kìm nén được chứ. Cô bóc từng thứ ra ăn như thể là lần cuối được ăn. Hắn mở chai nước cho cô:
-Uống đi, ăn từ từ thôi không nghẹn.
Cô đón chai nước từ tay hắn mà miệng vẫn phồng lên nhai thức ăn:
-Cảm ơn Lục tổng.
-Còn nói ít, tôi sợ chỗ này không đủ cô ăn quá. Quỷ tham ăn.
-Ai kêu anh toàn mua vị tôi thích chứ, hì hì.
-Ăn đi, tiền đồ ăn trừ vào lương cô.
-Khụ khụ.
Cô ho sặc sụa, đồ ăn trong miệng suýt nữa được đưa ra ngoài, cô thấy tiếc của trời nên cố nuốt xuống qua cổ họng.
-Đùa cô đó, ăn đi.
-Lục Thiên Hạo, đồ đáng ghét nhà anh.
-Nhưng mắng sếp thì trừ thật.
-Tôi nào dám mắng anh chứ, haha.
-Tiểu quỷ.
Hắn nhìn cô ăn, thấy cô không phải khi tức giận thì là lúc ăn đáng yêu nhất. Nhìn kem bánh ngọt dính trên bờ môi cô, hắn đưa tay quệt nhẹ đi, đưa lại lên miệng mình.
-Anh...anh làm cái gì thế?
-Không nên lãng phí đồ ăn.
-Đồ đáng ghét,anh đi về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi rồi.
-Em đuổi tôi?
-Anh về đi.
-Em...
Thật không thể phủ nhận, dù tay đau nhưng chân cô vẫn chưa giảm lực, một cước cho hắn rơi khỏi giường luôn.
-Càng ngày càng giỏi.
-Giờ anh mới biết sao?
-Đợi em xuất viện rồi biết tay tôi.
-Tôi lại sợ quá.
-Em...
Hắn lấy tay gõ nhẹ lên đầu cô rồi đi thẳng. “Tiểu quỷ, cứ chờ đó”
-Cô ở lại chăm sóc cô ấy cẩn thận.
-Vâng, Lục tổng.
Toàn bộ khung cảnh trong căn phòng đó đều bị một cô gái trong góc tối chứng kiến tất cả:
-Lục Thiên Hạo, anh thật quá đáng. Đồng Oanh Lạc, là cô ép tôi.
Cô ta nhanh chóng rời khỏi vị trí theo gót chân hắn ra khỏi công ty.
-Thiên Hạo.
-Cô làm gì ở đây?
-Đương nhiên là đi theo anh rồi.
-Cô theo dõi tôi?
-Anh nói thế oan tôi quá, chỉ là tình cờ thôi. Ngược lại là anh, anh có gì không thể để người ta biết sao?
-...
-Trong đó là cô thư ký nhỏ của anh sao?
-Liên quan gì tới cô?
-Anh là vị hôn phu của tôi, anh nói không liên quan có thấy nực cười lắm không?
-Chuyện này sẽ được nói rõ với hai nhà sau. Đừng có làm trò ngu ngốc gì, không thì cả cô và Vãn gia đều không gánh được đâu.
-Anh đe dọa tôi.
-Đe doạ hay gì thì cô có thể thử xem.
-Anh...
-Ở đây không khí không tốt đâu, Vãn tiểu thư vẫn nên rời đi thì hơn.
-Anh lo cho tôi hay lo cho cô thư ký của anh?
-Đương nhiên là không lo cho cô rồi. Tiểu Lưu, chúng ta về thôi.
-Vâng, Lục tổng.
(Lục Thiên Hạo, anh thật sự yêu thích cô ta đến vậy sao? Nếu như vậy thì cô ta không nên ở bên anh lâu thêm nữa rồi)
-Không.
-Bánh ngọt hay mì xào, cơm rang?
-Bánh ngọt.
-Vị?
-Vị dâu.
-Chờ tôi lát.
Con gái cũng thật khó hiểu mà. Hắn lúc sau quay về với mấy túi đồ to nhỏ.
-Anh thấy tôi sẽ phải ở đây trong bao lâu?
-Chắc trong tuần là về.
-Anh biết vậy còn mua nhiều thế kia. Anh là mua cho cả bác sĩ và y tá ăn sao?
-Nói nhiều. Này, ăn đi.
Hắn quăng bịch đồ ra chỗ cô, hại cô đỡ, vết thương khiến cô nhăn mặt. Hắn nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt cô lập tức hiểu ra vấn đề. Hắn chạy về phía cô mang theo chút hoảng hốt.
-Đồ xấu xa.
-Sao rồi? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
-Anh xin lỗi tôi sao?
Hắn đang cầm tay cô liền bóp nhẹ vào vết thương khiến cô đau điếng.
-Nói nhiều, cần gọi bác sĩ không?
-Không cần đâu.
Nói tới gọi bác sĩ cô lập tức cười trừ cho qua. Hắn cầm tay của cô thổi thổi, không biết có tác dụng gì không nhưng nhìn hắn lúc này thật ấm áp, dịu dàng. Cô nhìn hắn một hồi lâu, nhìn dáng vẻ hắn động lòng người quá đi.
-Nhìn đủ chưa?
Cô lập tức trở về thực tại, rụt tay mình lại vuốt vuốt mái tóc, rõ ràng là đang ngại ngùng.
-Ai nhìn anh chứ?
Hắn cũng không muốn truy cứu cô nữa, chỉ cười thầm thôi.
-Ăn đi.
-Anh không ăn cùng sao mình tôi ăn hết chỗ này được.
-Từ từ ăn.
-...
-Ăn.
-Vâng.
Cô đang nghĩ con người này đi thăm người ốm hay đi hành hạ người ốm đây. Cô khổ quá mà.
-Lục tổng, ở công ty còn nhiều việc lắm đúng không? Ngài cần về công ty giải quyết mà....
-Không có.
-À ừm...ngài có muốn về nhà nghỉ ngơi chưa?
-Chưa.
Người ngốc cũng nghe ra ý đuổi khéo hắn, nhưng hắn vẫn cứ giả ngốc đó, xem cô làm gì được hắn. Đương nhiên là cô bất lực rồi.
-Ăn đi không đói.
-Vâng vâng.
Cô đang bực mình nhưng mấy món ăn trước mặt lại khiến cô không thể khước từ. Cô mở từng túi ra: bánh ngọt, nước ngọt, đồ ăn vặt... đa số là vị dâu_vị cô thích nhất, sao cô có thể kìm nén được chứ. Cô bóc từng thứ ra ăn như thể là lần cuối được ăn. Hắn mở chai nước cho cô:
-Uống đi, ăn từ từ thôi không nghẹn.
Cô đón chai nước từ tay hắn mà miệng vẫn phồng lên nhai thức ăn:
-Cảm ơn Lục tổng.
-Còn nói ít, tôi sợ chỗ này không đủ cô ăn quá. Quỷ tham ăn.
-Ai kêu anh toàn mua vị tôi thích chứ, hì hì.
-Ăn đi, tiền đồ ăn trừ vào lương cô.
-Khụ khụ.
Cô ho sặc sụa, đồ ăn trong miệng suýt nữa được đưa ra ngoài, cô thấy tiếc của trời nên cố nuốt xuống qua cổ họng.
-Đùa cô đó, ăn đi.
-Lục Thiên Hạo, đồ đáng ghét nhà anh.
-Nhưng mắng sếp thì trừ thật.
-Tôi nào dám mắng anh chứ, haha.
-Tiểu quỷ.
Hắn nhìn cô ăn, thấy cô không phải khi tức giận thì là lúc ăn đáng yêu nhất. Nhìn kem bánh ngọt dính trên bờ môi cô, hắn đưa tay quệt nhẹ đi, đưa lại lên miệng mình.
-Anh...anh làm cái gì thế?
-Không nên lãng phí đồ ăn.
-Đồ đáng ghét,anh đi về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi rồi.
-Em đuổi tôi?
-Anh về đi.
-Em...
Thật không thể phủ nhận, dù tay đau nhưng chân cô vẫn chưa giảm lực, một cước cho hắn rơi khỏi giường luôn.
-Càng ngày càng giỏi.
-Giờ anh mới biết sao?
-Đợi em xuất viện rồi biết tay tôi.
-Tôi lại sợ quá.
-Em...
Hắn lấy tay gõ nhẹ lên đầu cô rồi đi thẳng. “Tiểu quỷ, cứ chờ đó”
-Cô ở lại chăm sóc cô ấy cẩn thận.
-Vâng, Lục tổng.
Toàn bộ khung cảnh trong căn phòng đó đều bị một cô gái trong góc tối chứng kiến tất cả:
-Lục Thiên Hạo, anh thật quá đáng. Đồng Oanh Lạc, là cô ép tôi.
Cô ta nhanh chóng rời khỏi vị trí theo gót chân hắn ra khỏi công ty.
-Thiên Hạo.
-Cô làm gì ở đây?
-Đương nhiên là đi theo anh rồi.
-Cô theo dõi tôi?
-Anh nói thế oan tôi quá, chỉ là tình cờ thôi. Ngược lại là anh, anh có gì không thể để người ta biết sao?
-...
-Trong đó là cô thư ký nhỏ của anh sao?
-Liên quan gì tới cô?
-Anh là vị hôn phu của tôi, anh nói không liên quan có thấy nực cười lắm không?
-Chuyện này sẽ được nói rõ với hai nhà sau. Đừng có làm trò ngu ngốc gì, không thì cả cô và Vãn gia đều không gánh được đâu.
-Anh đe dọa tôi.
-Đe doạ hay gì thì cô có thể thử xem.
-Anh...
-Ở đây không khí không tốt đâu, Vãn tiểu thư vẫn nên rời đi thì hơn.
-Anh lo cho tôi hay lo cho cô thư ký của anh?
-Đương nhiên là không lo cho cô rồi. Tiểu Lưu, chúng ta về thôi.
-Vâng, Lục tổng.
(Lục Thiên Hạo, anh thật sự yêu thích cô ta đến vậy sao? Nếu như vậy thì cô ta không nên ở bên anh lâu thêm nữa rồi)