8 tháng sau.
-Lạc Lạc, tháng này là tháng sinh rồi. Em đừng lo lắng về Lạc Thị nữa. Để anh lo cho.
-Nhưng mà, em không yên tâm.
-Vậy anh thu mua Lạc Thị nhé, để anh cùng quản, như vậy em yên tâm chưa?
-Anh mua đi, xong em không sinh con nữa.
-Ơ.....
-Hứ!
-Đừng giận mà, không tốt. Được rồi. Em cứ yên tâm đi. Anh sẽ để ý Lạc Thị giúp em, cũng thay em sắp xếp. Đợi em sinh xong rồi chúng ta tính tiếp. Được không?
-Vâng.
...
Mấy hôm nay Lục Thiên Hạo luôn ở nhà, có việc gì cũng đều giải quyết qua điện thoại hay để Tiểu Lưu sắp xếp. Sắp đến ngày sinh của tiểu bảo bối rồi, hắn không muốn đi đâu hết, không yên tâm ở nhà một mình.
Reng reng reng.
-Alo?
-...
-Tiểu Lưu đâu?
-...
-Tôi hiện tại không đến công ty được. Chúng ta có thể giải quyết theo hướng khác không?
-...
-Đợi tôi chút.....
Hắn bịt loa dưới điện thoại quay về hướng cô cười hiền.
-Sao em lại ra đây? Nhỡ ngã thì sao?
Hắn vừa nói vừa đỡ cô ngồi xuống cái ghế cạnh mình.
-Có mấy bước chân sao có thể ngã được chứ?
-Không nghe lời gì hết.
-Ở công ty có việc gì gấp sao? Anh đến giải quyết đi.
-Nhưng mà....
-Không sao đâu, ở nhà có nhiều người như vậy mà. Với lại theo chuẩn đoán sang tuần mới sinh mà. Anh cứ đi đi. Một lát lại về, sẽ không có chuyện gì đâu.
-Ừm.
Hắn xoa xoa bụng cô, nói tiếp với người đàn ông trong điện thoại.
-30p nữa tôi có mặt.
-Được.
Hắn đi vẫn ngoái lại nhìn cô, như muốn xác định cô chắc chắn sẽ ổn.
...
Cô đang ngồi ăn hoa quả thì bỗng cơn đau từ bụng truyền đến, ban đầu rất nhẹ nhàng nên cô nghĩ là tiểu bảo bối đạp. Nhưng những cơn đau truyền đến về sau đau đớn khiến cô nắm chặt bàn tay, khuôn mặt cau có. Đồ trong tay cô rơi xuống đất phát ra tiếng đổ vỡ. Quản gia cùng người hầu chạy lại.
-Thiếu phu nhân, chị sao thế?
-Cháu sao vậy?
Cô ôm bụng cố gắng phát ra những âm thanh nhỏ:
-Bác, gọi Hạo, gọi Hạo.
-Được, được.
Quản gia một bên sắp xếp xe chở cô đến bệnh viện, một bên gọi điện cho Lục Thiên Hạo. Đứa bé này đúng là biết căn lúc mà. Đầu bên kia vừa nhấc máy thì ông đã thông báo một mạch.
-Thiếu gia, phu nhân sắp sinh rồi. Đang trên đường đến bệnh viện.
-Tôi lập tức đến ngay.
-Vâng.
Hắn cúp mắt vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Những người trong phòng như muốn nín thở, không ai nói câu nào.
-Tan họp, vợ tôi sắp sinh rồi.
-Chúc mừng Lục tổng!
-Chúc mừng Lục tổng. Chúc mẹ tròn con vuông....
-...
Hắn không nghe mấy lời đó lập tức bỏ đi đến bệnh viện.
-Tiểu Lưu, từ công ty đến Bệnh Viện S, giải quyết đi.
-Hả...à, vâng.
...
Hắn lái xe đến bệnh viện, trên đường xe dẹp sang hai bên chừa khoảng trống khiến xe hắn nhanh chóng lưu thông, đèn trên đường cũng không có cái nào mang đèn đỏ. Cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng ma sát của xe hắn với mặt đường.
Bệnh viện.
-Bác, vợ cháu đâu.
-Thiếu phu nhân vừa vào trong,tôi đang làm hồ sơ nhập viện.
-Phòng bao nhiêu ?
-Phòng 207 khoa sản.
Hắn liền chạy đi tìm đúng phòng đó, lúc này cô vẫn còn đang nằm trên xe đẩy, còn chưa vào tới phòng sinh. Thấy hắn cô như có thêm chút sức mạnh. Hắn nhìn lướt qua mấy người đang đi cùng xe đẩy cô thì cau mày.
-Đổi tất cả là bác sĩ nữ.
-Vâng.
Cô lúc này không biết khóc hay nên cười. Lúc này mà hắn vẫn để ý cái này sao? Có muốn để cô sinh nữa không vậy?
-Lạc Lạc, anh xin lỗi, anh đáng lẽ nên ở nhà với em...
-Không sao đâu, anh đang ở đây với em rồi mà.
Hai người nói được đôi ba câu thì cô được đưa vào trong phòng sinh.
Hắn đứng bên ngoài lòng như lửa đốt, đi lại không yên. Lúc sau thì bà và Lục Đàm đến, sau đó nữa là Thanh Loan với Thẩm Tiếu. Mọi người đều hồi hộp, lo lắng. Thời gian trôi lâu nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì khiến những người bên ngoài càng lo lắng hơn. Đợi mãi có một bác sĩ bước ra thì bị hắn chặn lại:
-Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?
-Sản phụ không có sức để dặn, nếu tiếp tục kéo dài nữa e là sẽ nguy hiểm đến cả hai mẹ con.
Hắn nghe vậy thì lao thẳng vào trong phòng. Bác sĩ và bà hắn vội vàng ngăn lại.
-Cháu làm gì vậy chứ? Làm như thế là mang đến niềm không may đó.
-Đúng vậy, cậu làm vậy các bác sĩ cũng không tập trung được. Đây là quy định của công ty.
-Quy định cái quỷ gì chứ.
Hắn lập tức lao vào trong phòng, thân thế của hắn mọi người đều biết, còn ai dám cản hắn chứ? Hắn thấy cô nằm trên bàn đẻ thì trong lòng trào lên cảm xúc nghẹn ngào.
-Hạo...
-Lạc Lạc, cố lên, em làm được mà.
-Em cố hết sức rồi.
Hắn cầm lấy bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của cô, nhìn vào đôi mắt chưa khô nước mắt nói nhỏ:
-Lạc Lạc, em làm được mà, anh tin em. Cố lên, anh ở đây với em.
-Vâng.
...
-Đầu thai nhi ra 3 phân, sản phụ dùng lực chút nữa đi.
-Áaaaaaaaaaa
Tay cô nắm chặt tay hắn, dùng hết sức lực còn lại để dặn.
-Oe oe oe...oe.
-Ra rồi, chúc mừng anh chị, là một bé trai.
Hắn còn chưa nhìn thấy con đã hôn lên trán cô
-Vợ vất vả rồi.
Người bên ngoài nghe tiếng khóc phát ra từ trong thì lòng như trút hết gánh nặng, thở phào.
...
Cô được chuyển đến phòng hậu sinh VIP.
Cô đang nằm trên giường nhìn hắn bế đứa bé ngồi cạnh mình.
-Lạc Lạc, em nhìn xem, đứa bé giống anh không này.
-Có sao? Em đâu thấy giống.
Hắn lườm cô một cái rồi quay lại nhìn đứa bé âu yếm.
-Anh định đặt tên con là gì?
-Hmm... đặt là Sở Tiêu đi, một tên đẹp, tự tại, không vướng bận.
-Sở Tiêu, Lục Sở Tiêu.
-Tiêu nhi, con thích tên này không?
-Con nó vừa sinh, nó biết trả lời anh sao?
-Em xem, nó vừa cười này, nó bảo nó thích đấy.
-Lạc Lạc, tháng này là tháng sinh rồi. Em đừng lo lắng về Lạc Thị nữa. Để anh lo cho.
-Nhưng mà, em không yên tâm.
-Vậy anh thu mua Lạc Thị nhé, để anh cùng quản, như vậy em yên tâm chưa?
-Anh mua đi, xong em không sinh con nữa.
-Ơ.....
-Hứ!
-Đừng giận mà, không tốt. Được rồi. Em cứ yên tâm đi. Anh sẽ để ý Lạc Thị giúp em, cũng thay em sắp xếp. Đợi em sinh xong rồi chúng ta tính tiếp. Được không?
-Vâng.
...
Mấy hôm nay Lục Thiên Hạo luôn ở nhà, có việc gì cũng đều giải quyết qua điện thoại hay để Tiểu Lưu sắp xếp. Sắp đến ngày sinh của tiểu bảo bối rồi, hắn không muốn đi đâu hết, không yên tâm ở nhà một mình.
Reng reng reng.
-Alo?
-...
-Tiểu Lưu đâu?
-...
-Tôi hiện tại không đến công ty được. Chúng ta có thể giải quyết theo hướng khác không?
-...
-Đợi tôi chút.....
Hắn bịt loa dưới điện thoại quay về hướng cô cười hiền.
-Sao em lại ra đây? Nhỡ ngã thì sao?
Hắn vừa nói vừa đỡ cô ngồi xuống cái ghế cạnh mình.
-Có mấy bước chân sao có thể ngã được chứ?
-Không nghe lời gì hết.
-Ở công ty có việc gì gấp sao? Anh đến giải quyết đi.
-Nhưng mà....
-Không sao đâu, ở nhà có nhiều người như vậy mà. Với lại theo chuẩn đoán sang tuần mới sinh mà. Anh cứ đi đi. Một lát lại về, sẽ không có chuyện gì đâu.
-Ừm.
Hắn xoa xoa bụng cô, nói tiếp với người đàn ông trong điện thoại.
-30p nữa tôi có mặt.
-Được.
Hắn đi vẫn ngoái lại nhìn cô, như muốn xác định cô chắc chắn sẽ ổn.
...
Cô đang ngồi ăn hoa quả thì bỗng cơn đau từ bụng truyền đến, ban đầu rất nhẹ nhàng nên cô nghĩ là tiểu bảo bối đạp. Nhưng những cơn đau truyền đến về sau đau đớn khiến cô nắm chặt bàn tay, khuôn mặt cau có. Đồ trong tay cô rơi xuống đất phát ra tiếng đổ vỡ. Quản gia cùng người hầu chạy lại.
-Thiếu phu nhân, chị sao thế?
-Cháu sao vậy?
Cô ôm bụng cố gắng phát ra những âm thanh nhỏ:
-Bác, gọi Hạo, gọi Hạo.
-Được, được.
Quản gia một bên sắp xếp xe chở cô đến bệnh viện, một bên gọi điện cho Lục Thiên Hạo. Đứa bé này đúng là biết căn lúc mà. Đầu bên kia vừa nhấc máy thì ông đã thông báo một mạch.
-Thiếu gia, phu nhân sắp sinh rồi. Đang trên đường đến bệnh viện.
-Tôi lập tức đến ngay.
-Vâng.
Hắn cúp mắt vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Những người trong phòng như muốn nín thở, không ai nói câu nào.
-Tan họp, vợ tôi sắp sinh rồi.
-Chúc mừng Lục tổng!
-Chúc mừng Lục tổng. Chúc mẹ tròn con vuông....
-...
Hắn không nghe mấy lời đó lập tức bỏ đi đến bệnh viện.
-Tiểu Lưu, từ công ty đến Bệnh Viện S, giải quyết đi.
-Hả...à, vâng.
...
Hắn lái xe đến bệnh viện, trên đường xe dẹp sang hai bên chừa khoảng trống khiến xe hắn nhanh chóng lưu thông, đèn trên đường cũng không có cái nào mang đèn đỏ. Cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng ma sát của xe hắn với mặt đường.
Bệnh viện.
-Bác, vợ cháu đâu.
-Thiếu phu nhân vừa vào trong,tôi đang làm hồ sơ nhập viện.
-Phòng bao nhiêu ?
-Phòng 207 khoa sản.
Hắn liền chạy đi tìm đúng phòng đó, lúc này cô vẫn còn đang nằm trên xe đẩy, còn chưa vào tới phòng sinh. Thấy hắn cô như có thêm chút sức mạnh. Hắn nhìn lướt qua mấy người đang đi cùng xe đẩy cô thì cau mày.
-Đổi tất cả là bác sĩ nữ.
-Vâng.
Cô lúc này không biết khóc hay nên cười. Lúc này mà hắn vẫn để ý cái này sao? Có muốn để cô sinh nữa không vậy?
-Lạc Lạc, anh xin lỗi, anh đáng lẽ nên ở nhà với em...
-Không sao đâu, anh đang ở đây với em rồi mà.
Hai người nói được đôi ba câu thì cô được đưa vào trong phòng sinh.
Hắn đứng bên ngoài lòng như lửa đốt, đi lại không yên. Lúc sau thì bà và Lục Đàm đến, sau đó nữa là Thanh Loan với Thẩm Tiếu. Mọi người đều hồi hộp, lo lắng. Thời gian trôi lâu nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì khiến những người bên ngoài càng lo lắng hơn. Đợi mãi có một bác sĩ bước ra thì bị hắn chặn lại:
-Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?
-Sản phụ không có sức để dặn, nếu tiếp tục kéo dài nữa e là sẽ nguy hiểm đến cả hai mẹ con.
Hắn nghe vậy thì lao thẳng vào trong phòng. Bác sĩ và bà hắn vội vàng ngăn lại.
-Cháu làm gì vậy chứ? Làm như thế là mang đến niềm không may đó.
-Đúng vậy, cậu làm vậy các bác sĩ cũng không tập trung được. Đây là quy định của công ty.
-Quy định cái quỷ gì chứ.
Hắn lập tức lao vào trong phòng, thân thế của hắn mọi người đều biết, còn ai dám cản hắn chứ? Hắn thấy cô nằm trên bàn đẻ thì trong lòng trào lên cảm xúc nghẹn ngào.
-Hạo...
-Lạc Lạc, cố lên, em làm được mà.
-Em cố hết sức rồi.
Hắn cầm lấy bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của cô, nhìn vào đôi mắt chưa khô nước mắt nói nhỏ:
-Lạc Lạc, em làm được mà, anh tin em. Cố lên, anh ở đây với em.
-Vâng.
...
-Đầu thai nhi ra 3 phân, sản phụ dùng lực chút nữa đi.
-Áaaaaaaaaaa
Tay cô nắm chặt tay hắn, dùng hết sức lực còn lại để dặn.
-Oe oe oe...oe.
-Ra rồi, chúc mừng anh chị, là một bé trai.
Hắn còn chưa nhìn thấy con đã hôn lên trán cô
-Vợ vất vả rồi.
Người bên ngoài nghe tiếng khóc phát ra từ trong thì lòng như trút hết gánh nặng, thở phào.
...
Cô được chuyển đến phòng hậu sinh VIP.
Cô đang nằm trên giường nhìn hắn bế đứa bé ngồi cạnh mình.
-Lạc Lạc, em nhìn xem, đứa bé giống anh không này.
-Có sao? Em đâu thấy giống.
Hắn lườm cô một cái rồi quay lại nhìn đứa bé âu yếm.
-Anh định đặt tên con là gì?
-Hmm... đặt là Sở Tiêu đi, một tên đẹp, tự tại, không vướng bận.
-Sở Tiêu, Lục Sở Tiêu.
-Tiêu nhi, con thích tên này không?
-Con nó vừa sinh, nó biết trả lời anh sao?
-Em xem, nó vừa cười này, nó bảo nó thích đấy.