Cô được chăm sóc kĩ lượng, cộng thêm dưới sự “nhắc nhở nhẹ nhàng” của hắn, cô nhanh chóng được hồi phục và xuất viện.
-Lạc Lạc, có phải cậu mập lên rồi không?
-Có sao?
-Ừm, béo lên rồi, có má bánh bao luôn rồi.
Cô lấy hai tay sờ lên hai bên má của mình, cảm giác đúng là mập lên thật, mặt sắp có nọng luôn rồi. Cũng tại tên Lục Thiên Hạo kia, không cho cô sờ tay việc gì, cũng bồi bổ cho cô như bà bầu nên mới ra cớ sự này. Cô cũng chỉ biết cười ngượng ngùng:
-Ăn được ngủ được là tiên mà, hì hì.
-Lục Thiên Hạo chăm cậu tốt quá ha.
-Cậu nói gì vậy?
-Haha, mặt đỏ lên rồi kìa.
-...
-Giờ kể mình nghe được chưa?
-Kể cái gì?
-Tại sao cậu lại phải nhập viện?
-Vì đứt động mạch máu ở tay.
-Ý mình là sao lại đứt?
-...
-Sao nào? Đến cả mình cũng muốn giấu sao?
-Không muốn giấu cũng không được, cậu mà biết là mai cả thành phố S này biết, mà có khi là cả nước biết ấy. Haha.
-Cậu...mình dỗi.
-Nào, đi ăn thôi, hôm nay mình mời.
-Nay hào phóng vậy?
-Đi thôi, nhanh lên.
Quán ăn
-Cho em món này, món này, món này và món này nữa.
-Lạc Lạc, gọi nhiều thế cậu có ăn hết không?
-Còn có cả cậu mà, hì hì.
Thật ra là cô đang thèm mấy đồ dầu mỡ như vậy, mấy ngày nhập viện Lục Thiên Hạo không để cô ăn mấy đồ như khoai lang chiên, thịt nướng hay gà rán...mà toàn cho cô ăn mấy cái rất khó nuốt mang mác bổ dưỡng. Thế nên ra viện cô phải đi thưởng thức mấy món này ngay.
Cô và Thanh Loan vừa ăn vừa hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời.
-Thật trùng hợp, hai người cũng ăn ở đây sao?
-Thẩm tổng?
-Phục vụ, thêm một phần bát đũa và nước chấm.
-???
Nếu nói Lục Thiên Hạo là người “có duyên” đứng thứ nhất chắc chắc Thẩm Tiếu này là người đứng thứ hai. Cô và Thanh Loan vẫn đang ngơ ngác thì Thẩm Tiếu đã ăn được nửa bữa rồi.
-Hai cô không ăn sao?
-Thẩm tổng? Ngài thích ăn mấy món này sao?
-Cũng bình thường, miễn cưỡng ăn được!
“WTF? Miễn cưỡng, ai bắt anh ăn? Anh muốn hai chúng tôi “hội đồng” anh luôn không ?”
-Haha, phục vụ, thêm món.
Dù gì cũng cần giữ quan hệ tốt với vị ngồi trước mặt hai cô đây, tạm gác bực tức sang một bên đã. Hai cô cũng nhanh chóng nhập cuộc, ăn nhanh không thì có nước chết đói. Thanh Loan rơi đồ ăn lên áo, tiện tay lấy giấy lau tiện lướt nhẹ qua cúc áo, từ cúc áo phát lên tiếng” tách” của máy ảnh. Âm thanh đó rất nhỏ hoà vào âm thanh huyên náo của nhà hàng nên không ai để ý tới.
Cả ba người dùng bữa xong Thẩm Tiếu liền tạm biệt hai cô rồi đi thẳng.
-Loại người gì vậy chứ? Cứ vậy mà đi à?Chẳng bù cho...
-Thôi, mình mời. Ăn đi, ăn hết gọi thêm, đừng nổi giận lúc ăn.
-Ừm, về mình tính sau.
-Cậu nói gì đó?
-Không có gì.
Trong đầu Thanh Loan hiện lên mấy ý nghĩ táo bạo rồi tự bật cười.
Lục gia.
Choang choang choang
-Ông còn sức thì cứ đập đi.
-Con đúng là muốn ta tức chết mà. Ta nói cho con biết, chuyện này không đến lượt con quyết định. Tuần sau sẽ tổ chức họp báo, sẽ nói về mối hôn sự giữa hai nhà Lục-Vãn.
-Tuỳ ông.
-Lần này dù có trói con đến ta cũng khiến con phải tới buổi họp báo.
-...
Hắn biết lần này cha hắn không cho hắn quyền quyết định nữa rồi, chuyện này sớm muộn cũng phải đối diện, nhưng đối diện với nó thế nào đây? Đối diện với cô như nào đây ?
Công ty Thiên Tầm.
-Không phải cho em nghỉ hết tuần này sao?
-Đúng, là Lục tổng cho tôi nghỉ hết tuần này nhưng mà là nghỉ không có lương. Ở nhà nữa chắc tôi chết đói.
-Làm thư ký của tôi nghèo thế sao?
-Không vì lương nghèo, mà bị anh trừ cho thành nghèo. Hứ
Cô mang điệu bộ giận dỗi đó bỏ đi khiến anh vô cùng thích thú. Đây là thú vui tao nhã gì không biết.
Lăng Khả Hân thấy cô thì lại kiếm trò gây sự:
-Thư ký Đồng về rồi đấy à? Vết thương sao rồi?
-Cảm ơn Lăng tiểu thư quan tâm, tôi ổn.
-Cô cũng nhiều chiêu trò thật đó, đến trò này cũng nghĩ ra để Lục tổng quan tâm cô.
-Lăng tiểu thư quá khen rồi. Cô cũng có thể thử xem, biết đâu cũng được Lục tổng quan tâm đó.
-Tôi không làm mấy trò bỉ ổi đó như cô.
-Cô nói có thấy mặt mình ran rát vì vừa tự vả không? Lăng Khả Hân, cô có thể coi như không nhìn thấy tôi và tôi cũng thế, để tôi đỡ phải ngày nào cũng mất thời gian vô bổ này được không?
-Cô...cô dưỡng vết thương tốt đi, để chuẩn bị đón nhận một vết thương khác.
-Cô có ý gì?
-Ý gì rồi cô sẽ biết thôi. Haha
Lăng Khả Hân mang theo nụ cười cay nghiệt bỏ cô rời đi.
-Lạc Lạc, có phải cậu mập lên rồi không?
-Có sao?
-Ừm, béo lên rồi, có má bánh bao luôn rồi.
Cô lấy hai tay sờ lên hai bên má của mình, cảm giác đúng là mập lên thật, mặt sắp có nọng luôn rồi. Cũng tại tên Lục Thiên Hạo kia, không cho cô sờ tay việc gì, cũng bồi bổ cho cô như bà bầu nên mới ra cớ sự này. Cô cũng chỉ biết cười ngượng ngùng:
-Ăn được ngủ được là tiên mà, hì hì.
-Lục Thiên Hạo chăm cậu tốt quá ha.
-Cậu nói gì vậy?
-Haha, mặt đỏ lên rồi kìa.
-...
-Giờ kể mình nghe được chưa?
-Kể cái gì?
-Tại sao cậu lại phải nhập viện?
-Vì đứt động mạch máu ở tay.
-Ý mình là sao lại đứt?
-...
-Sao nào? Đến cả mình cũng muốn giấu sao?
-Không muốn giấu cũng không được, cậu mà biết là mai cả thành phố S này biết, mà có khi là cả nước biết ấy. Haha.
-Cậu...mình dỗi.
-Nào, đi ăn thôi, hôm nay mình mời.
-Nay hào phóng vậy?
-Đi thôi, nhanh lên.
Quán ăn
-Cho em món này, món này, món này và món này nữa.
-Lạc Lạc, gọi nhiều thế cậu có ăn hết không?
-Còn có cả cậu mà, hì hì.
Thật ra là cô đang thèm mấy đồ dầu mỡ như vậy, mấy ngày nhập viện Lục Thiên Hạo không để cô ăn mấy đồ như khoai lang chiên, thịt nướng hay gà rán...mà toàn cho cô ăn mấy cái rất khó nuốt mang mác bổ dưỡng. Thế nên ra viện cô phải đi thưởng thức mấy món này ngay.
Cô và Thanh Loan vừa ăn vừa hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời.
-Thật trùng hợp, hai người cũng ăn ở đây sao?
-Thẩm tổng?
-Phục vụ, thêm một phần bát đũa và nước chấm.
-???
Nếu nói Lục Thiên Hạo là người “có duyên” đứng thứ nhất chắc chắc Thẩm Tiếu này là người đứng thứ hai. Cô và Thanh Loan vẫn đang ngơ ngác thì Thẩm Tiếu đã ăn được nửa bữa rồi.
-Hai cô không ăn sao?
-Thẩm tổng? Ngài thích ăn mấy món này sao?
-Cũng bình thường, miễn cưỡng ăn được!
“WTF? Miễn cưỡng, ai bắt anh ăn? Anh muốn hai chúng tôi “hội đồng” anh luôn không ?”
-Haha, phục vụ, thêm món.
Dù gì cũng cần giữ quan hệ tốt với vị ngồi trước mặt hai cô đây, tạm gác bực tức sang một bên đã. Hai cô cũng nhanh chóng nhập cuộc, ăn nhanh không thì có nước chết đói. Thanh Loan rơi đồ ăn lên áo, tiện tay lấy giấy lau tiện lướt nhẹ qua cúc áo, từ cúc áo phát lên tiếng” tách” của máy ảnh. Âm thanh đó rất nhỏ hoà vào âm thanh huyên náo của nhà hàng nên không ai để ý tới.
Cả ba người dùng bữa xong Thẩm Tiếu liền tạm biệt hai cô rồi đi thẳng.
-Loại người gì vậy chứ? Cứ vậy mà đi à?Chẳng bù cho...
-Thôi, mình mời. Ăn đi, ăn hết gọi thêm, đừng nổi giận lúc ăn.
-Ừm, về mình tính sau.
-Cậu nói gì đó?
-Không có gì.
Trong đầu Thanh Loan hiện lên mấy ý nghĩ táo bạo rồi tự bật cười.
Lục gia.
Choang choang choang
-Ông còn sức thì cứ đập đi.
-Con đúng là muốn ta tức chết mà. Ta nói cho con biết, chuyện này không đến lượt con quyết định. Tuần sau sẽ tổ chức họp báo, sẽ nói về mối hôn sự giữa hai nhà Lục-Vãn.
-Tuỳ ông.
-Lần này dù có trói con đến ta cũng khiến con phải tới buổi họp báo.
-...
Hắn biết lần này cha hắn không cho hắn quyền quyết định nữa rồi, chuyện này sớm muộn cũng phải đối diện, nhưng đối diện với nó thế nào đây? Đối diện với cô như nào đây ?
Công ty Thiên Tầm.
-Không phải cho em nghỉ hết tuần này sao?
-Đúng, là Lục tổng cho tôi nghỉ hết tuần này nhưng mà là nghỉ không có lương. Ở nhà nữa chắc tôi chết đói.
-Làm thư ký của tôi nghèo thế sao?
-Không vì lương nghèo, mà bị anh trừ cho thành nghèo. Hứ
Cô mang điệu bộ giận dỗi đó bỏ đi khiến anh vô cùng thích thú. Đây là thú vui tao nhã gì không biết.
Lăng Khả Hân thấy cô thì lại kiếm trò gây sự:
-Thư ký Đồng về rồi đấy à? Vết thương sao rồi?
-Cảm ơn Lăng tiểu thư quan tâm, tôi ổn.
-Cô cũng nhiều chiêu trò thật đó, đến trò này cũng nghĩ ra để Lục tổng quan tâm cô.
-Lăng tiểu thư quá khen rồi. Cô cũng có thể thử xem, biết đâu cũng được Lục tổng quan tâm đó.
-Tôi không làm mấy trò bỉ ổi đó như cô.
-Cô nói có thấy mặt mình ran rát vì vừa tự vả không? Lăng Khả Hân, cô có thể coi như không nhìn thấy tôi và tôi cũng thế, để tôi đỡ phải ngày nào cũng mất thời gian vô bổ này được không?
-Cô...cô dưỡng vết thương tốt đi, để chuẩn bị đón nhận một vết thương khác.
-Cô có ý gì?
-Ý gì rồi cô sẽ biết thôi. Haha
Lăng Khả Hân mang theo nụ cười cay nghiệt bỏ cô rời đi.