• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bao nhiêu năm thì cuối cùng hôm nay Hoắc Lâm cũng chính thức tới tìm gặp Trình Chấn Dạ, ông ta cùng với Ôn quản gia đến tòa nhà nhưng bị giữ lại ở sảnh vì hắn ra ngoài vẫn chưa về.

“Việc làm ăn của nó có vẻ cũng tốt nhỉ?”

“Đúng vậy lão gia, những người đến đây đều là hào môn thế gia, người từ nơi khác đến đa số cũng đều chọn tòa nhà do đại thiếu gia làm chủ.”

Hắn đối với người khác đúng thật là tính khí không tốt nhưng cũng không thể cản lại đường đi nước bước phát triển sự nghiệp của hắn.

Hoắc Lâm không nói gì, ánh mắt có vẻ phức tạp.

“Lão gia, đại thiếu gia về rồi.”

Trình Chấn Dạ nhìn thấy người đàn ông trung niên đang nhìn mình thì không có chút biểu cảm gì cả. Mọi thứ đối với ông ta dường như đều đã nguội lạnh cả rồi, chán ghét, không thèm đếm xỉa đến.

Hắn quên mất, cái tên Hoắc Lâm còn chưa có trong danh sách đen nữa.

“Chấn Dạ…”

“Ngài Hoắc cao quý không biết sao hôm nay lại đặt chân đến nơi này vậy? Nơi làm ăn không chân chính này e là không thích hợp với người có nhân khí cao như ông đâu.”

“Con cần gì phải nói khích như vậy.”

Nói khích gì chứ, lời thật lòng của hắn cả đấy!

“Chấn Dạ à, về Hoắc Gia đi con, tập đoàn nhà chúng ta không thể không có người thừa kế.”

“Giữa ban ngày ban mặt, ông lại lên nói mơ gì vậy? Để cô vợ nhỏ của ông nghe thấy không khéo lại lớn chuyện.”

Đám người này loạn hết cả rồi, làm hắn điên đầu mất thôi.

Hoắc Lâm có vẻ như không phải nói chơi, có lẽ lần này thật sự mong muốn hắn trở về. Chẳng lẽ ông ta đã hối hận rồi sao, trên đời này làm sao có chuyện nực cười như vậy được?

“Nhược Tuyết tuy đã có thai nhưng đợi đến khi đứa nhỏ lớn lên e là không kịp, tuổi của ta cũng đã lớn rồi, ngoài con ra thì không còn ai thích hợp hơn nữa, đều là dòng máu nhà họ Hoắc cả.”

Lúc nào cũng cứ nhẩm lại cái bài dòng máu này nọ, không cảm thấy chán sao?

Khỉ thật! Ông ta thấy hắn rảnh rỗi đến mức quay về giữ chỗ chờ đến khi đứa nhỏ kia lớn lên rồi truyền lại cho nó ư?

“Ông đừng đứng đây nói nhảm nữa đi, nói thêm một hồi lại làm ô uế thêm nhân cách vàng của ông đấy.”

“Nếu con chịu quay về thì việc con muốn kết hôn với ai bố cũng không quan tâm.”

Bảo hắn về để rút ngắn tuổi thọ của mình hay gì? Ông biết rõ cho dù hắn có chết cũng không quay về nhà họ Hoắc mà, cho dù dùng tới cách gì đi nữa thì cũng không! Kể cả Lộ Uyển Nhiên, ông cũng không có đủ sức lợi dụng cô để uy hiếp hắn.

“Ông quan tâm hay không quan tâm thì cuối cùng có ảnh hưởng gì đến tôi? Chết tiệt thật chứ, ông làm ra nhiều chuyện vĩ đại như vậy được mà sao có chút chuyện nhỏ này cũng không hiểu vậy?”

Trình Chấn Dạ mất kiên nhẫn bước tới, chiều cao khiến ông ta phải ngước nhìn.

“Tôi và ông từ lâu đã không còn bất kì quan hệ gì nữa. Cho dù ông chết hay tôi chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nhau, mong ông nhớ kỹ điều này.”

“Con không thể nói như vậy được, trong người con vẫn còn chảy dòng máu của nhà họ Hoắc ta, không thể cứ ở bên ngoài mãi như thế.”

Ánh mắt hắn bây giờ đã tối sầm lại, gương mặt như đã bị rút cạn tất cả mọi thứ cảm xúc, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.

Hắn chỉ đứng yên không có bất kì hành động gì khác, nhưng lại khiến người ta lạnh cả sống lưng. Ngay cả Dục Sơ đứng bên cạnh cũng cảm giác được mọi chuyện sắp không ổn rồi.

Hoắc Lâm sao cứ phải như thế, lúc nắng lúc mưa như vậy! Cứ phải đem chuyện máu mủ ra ràng buộc mới được, ngay từ đầu chính ông đã vứt bỏ hắn trước tiên còn gì.

“Máu đúng không? Ông muốn bao nhiêu, một lít, hai lít hay ba lít, tôi cho ông.”

“Con nói gì vậy!”

“Hay là toàn bộ máu trong người tôi?”

Dục Sơ thấy hắn rút con dao găm từ trong túi ra liền bước tới giữ tay hắn lại. Anh không chắc lắm chuyện hắn có thực sự làm như thế hay không nhưng hắn ngay lúc này có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Chẳng phải lúc trước hắn đã từng nói với Tạ Nhân Phi rồi sao, hắn không ngại thay máu đâu.

“Cậu Trình…”

Hắn lại còn thuộc nhóm máu hiếm, không thể kích động như vậy được.

Đang ở sảnh lớn của tòa nhà nên chuyện này đã thu hút không ít người, tuy nhiên họ chỉ đứng nhìn ở một khoảng cách khá xa, không ai dám lại gần.

“Đừng, không phải muốn máu của con!”

Nhìn dòng máu đỏ tươi từ cánh tay hắn đang từ từ chảy ra, Hoắc Lâm cũng bị hắn làm cho hoảng hồn vội lên tiếng.

Thật không ngờ hắn lại có thể làm tới nước này, hắn với Hoắc Lâm quả thực rất giống nhau ở một điểm.

Chính là không sợ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK