Thật đáng sợ, người đàn ông này thật đáng sợ! Cách duy nhất để không rơi vào thế nguy hiểm chính là không được nói chuyện với Trình Chấn Dạ!
“Thôi không cần đâu, tôi biết anh là đàn ông mà.”
Uyển Nhiên cười trừ rồi nằm quay lưng lại với hắn, gương mặt xinh đẹp lúc này đã ửng đỏ như trái táo chín.
Tác dụng của mặt dày vô sỉ là gì, nhiều khi dùng trong tình huống này rất có lợi thế đấy.
Trình Chấn Dạ cũng không giấu được ý cười trên gương mặt, trêu chọc cô là một hành động gì đó có thể khiến tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều. Có phải là xấu xa quá không?
Cô bảo đã biết hắn là đàn ông rồi ư? Không, cô chưa biết đâu!
Sáng sớm thức dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn, Trình Chấn Dạ vừa mở mắt thì đã cảm thấy có gì đó khó chịu.
Là tại vì giường rộng lớn quá một mình cô nằm lăn lộn quen rồi nên mới lăn tới chỗ hắn vậy sao, lại còn gối đầu lên ngực hắn ngủ ngon lành.
Hắn nghiêng đầu qua nhìn gương mặt ngủ say của cô, bất giác khiến mình trở nên để tâm hơn một chút.
Thật sự là khi ngủ cũng có thể xinh đẹp đến vậy, không uổng công cô vì gương mặt này mà tự luyến cả ngày.
Trình Chấn Dạ trước giờ không phải là người để ý tới vẻ đẹp của người khác, nhưng bây giờ lại bị chính vẻ đẹp của cô làm cho dao động. Trái tim sắt đá như hắn thật sự dễ dàng bị khuất phục như vậy sao?
“Rốt cuộc ban đầu là vì cái gì mà tôi lại đồng ý với em vậy nhỉ?”
Không phải là vì rung động bởi nhan sắc xinh đẹp này chứ?
Không phải.
Chỉ vì cô quá to gan, chỉ vì hắn quá tò mò, sao cô lại không biết người đứng trước mặt mình là ai chứ?
Đầu nhỏ khẽ cựa nguậy. Có phải là chiếc gối nằm hôm nay gồ ghề quá không, cảm giác không được êm ái như thường ngày. Uyển Nhiên vẫn đang trong cơn mộng đưa tay mò mẫm xuống cơ bụng săn chắc mà đằng sau lớp áo là cả một kỳ quan hùng vĩ.
Hắn nhịn, nể mặt cô vẫn đang còn ngủ, hắn tha cho cô một lần. Nhưng cô vẫn không biết điều mà di chuyển tay lên trên, chạm vào yết hầu của hắn. Hắn thật sự phải suy nghĩ lại, không biết ngủ cùng với cô trên một chiếc giường là điều tốt hay xấu nữa.
Hắn cầm cổ tay cô lại, không để cho bàn tay ấy tiếp tục lộng hành thêm phút nào.
“Lộ Uyển Nhiên.”
“Ưm...”
Đã gọi rồi đấy, có trách thì trách tại sao cô không dậy, đừng trách hắn.
Trình Chấn Dạ hành động không rõ ràng đưa tay cô lên gần tới miệng mình. Đầu ngón tay trỏ bị cắn nhẹ một cái làm cô giật phắt mình tỉnh cả ngủ. Uyển Nhiên kêu lên một tiếng ngồi thẳng dậy, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao... sao thế.”
“Ngủ ngon nhỉ.”
Hắn chỉ nói vỏn vẹn ba từ vậy rồi mang vẻ mặt hài lòng vào nhà vệ sinh.
Không phải, mới sáng mà hắn bị gì thế. Lúc nãy cô còn đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp mà bị hắn phá hỏng mất rồi.
[...]
Thời gian dài sau khi được ghép tủy sức khoẻ của Lộ Nam Hàng phục hồi khá tốt. Bác sĩ bảo một tuần nữa là có thể xuất viện, nhưng không được chủ quan lơ là, lúc nào cũng cần phải chú ý tới sức khoẻ.
Uyển Nhiên đỡ anh đi dạo ngoài khuôn viên bệnh viện, thời tiết hôm nay khá đẹp đi dạo có thể khiến tâm trạng khuây khỏa hơn nhiều.
“Anh chuẩn bị xuất viện rồi, em cũng đừng làm thêm nữa. Chẳng phải em thích hát sao, em cứ làm gì những gì em thích đi, anh giúp em.”
“Em giờ đây mà làm gì được nữa.”
“Em chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cũng tốt nghiệp đại học rồi bây giờ chỉ cần tìm một công ty nào đó để có thể thể hiện được tài năng của mình nữa thôi, đừng lo gì nữa cả.”
Cô cũng muốn được hát, những bài hát do chính anh trai sáng tác, nhưng với tình cảnh của cô bây giờ thì có nơi nào dám nhận chứ. Và hiện tại cô cũng không mơ đến những chuyện khó có thể trở thành sự thật đó.
Đột nhiên Trình Chấn Dạ từ đâu bước tới khiến Lộ Nam Hàng và Uyển Nhiên vô cùng bất ngờ. Chẳng phải hắn không thích bệnh viện sao, sao hôm nay lại tới đây?
“Nghe nói anh sắp được xuất viện nên tôi tiện đường đến thăm, sức khoẻ anh tốt hơn rồi chứ?”
“Cảm ơn cậu nhé, tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Uyển Nhiên đứng bên cạnh nheo mắt nhìn hắn. Xem tử tế chưa kìa, ai không biết thì tưởng hắn dễ gần thân thiện lắm cũng nên!
Mà thái độ của hắn với Lộ Nam Hàng cũng rất tốt, là vì anh là anh trai của cô sao?
Ở bên ngoài nói chuyện được một lúc rồi hai người đưa Lộ Nam Hàng trở về phòng nghỉ ngơi. Uyển Nhiên khách khí chủ động tiễn hắn ra ngoài phòng bệnh, chủ yếu cũng chỉ vì tò mò.
“Sao anh lại tới đây?”
“Lúc nãy tôi nói rồi, tiện đường ghé qua.”
Cô nghe xong thì “Ừm” một tiếng. Đơn giản vậy thôi sao, vậy mà cô còn đợi một câu trả lời khác nữa cơ...
“Em muốn trở thành ca sĩ à?”
“Không... Không có.”
“Tôi nghe cả rồi.”
Phải vậy, hắn là thần thánh mà, chuyện gì chẳng biết!
“Tôi sẽ giúp em.”
Cô nghe vậy liền lập tức ngẩn đầu lên. Hắn nói giúp cô sao?
Tuy là biết chuyện gì hắn cũng có thể làm được nhưng mà chuyện này cũng đâu phải dễ dàng gì. Thân phận của hắn là gì chứ, không có liên quan một chút gì đến việc cô muốn làm cả.
“Em không tin tôi à?”
Nhìn hắn vậy thôi chứ hắn còn có cả một thế lực ngầm phía sau đấy, sẽ không ai ngờ được đâu.
Tạ Nhân Phi là ông chủ của một tập đoàn giải trí nổi tiếng, còn hắn là một cổ đông lớn nắm giữ một số lượng lớn cổ phần trong tay, giúp một người mới bước chân vào giới giải trí càng không phải là chuyện gì khó khăn. Trình Chấn Dạ vốn không hứng thú với những chuyện này nhưng Tạ Nhân Phi một mực bắt hắn phải “nhập môn” cùng, hắn đã định rút khỏi nhưng nếu lần này cô muốn vào thì hắn sẽ suy nghĩ lại.
“Nhưng chuyện tôi từng làm nhân viên hầu rượu ở Bar nếu bị phát hiện thì sẽ rất khó...”
“Một chút chuyện nhỏ đó em không cần phải lo.”
“Cả chuyện tôi vì tiền mà kết hôn với anh, rồi có hợp đồng nữa.”
Tất cả những chuyện đó đủ để dìm một người nghệ sĩ xuống vực rồi, mà cô bây giờ chưa có gì trong tay, làm sao mà có tư cách đứng trên sấu được.
Nói chung cô vẫn còn lo lắng rất nhiều điều.
“Lộ Uyển Nhiên, tôi đã nói rồi. Em cứ thoải mái làm bất cứ việc gì mà em thích, còn lại mọi chuyện tôi sẽ lo liệu.”
Cô nghĩ ngợi một chút rồi cũng đành đồng ý, “Vậy được...”
Ước mơ của cô cũng là ước mơ của anh trai, nếu cô có thể thành công đứng trên sân khấu biểu diễn ca khúc của mình do anh sáng tác, chắc chắn anh sẽ rất vui.
“Được rồi, bây giờ tôi còn có việc, em vào trong đi.”
Cô gật đầu nhìn hắn rời đi, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút nhưng vẫn còn một sự bất an.
Chuyện mà cô không dám mơ nghĩ tới sắp được thực hiện rồi.
Uyển Nhiên vừa quay lại định trở vào phòng thì sắc mặt lập tức thay đổi. Lộ Nam Hàng đã đứng sau lưng cô từ lúc nào...
“Anh...”