Là ai lúc nãy đã mạnh miệng bảo không dễ bị chuốc say cơ mà!
Uyển Nhiên tự làm bản thân mình say vẫn rất ngoan ngoãn, cô không hề quấy rối mà ngủ ngon giấc từ lúc hắn bế về. Cô rất ít khi uống say, chỉ toàn chuốc thuốc ngủ người ta chứ chưa tự chuốc say mình bao giờ. Ở trước mặt Trình Chấn Dạ, cô hành sự chuyện gì có vẻ cũng không được vẻ vang lắm.
Hắn tắt đèn ngủ rồi quay người rời khỏi phòng. Xuống nhà ăn dặn dò đầu bếp chuẩn bị sẵn canh giải rượu khi nào cô tỉnh thì cho cô uống, nói xong rồi hắn ra khỏi nhà.
Chơi với cô một buổi như vậy đủ rồi, hắn còn nhiều công việc cần phải xử lý không thể trì hoãn thêm.
[…]
Một tuần sau.
Công ty giải trí Ảnh Thị của Tạ Nhân Phi hôm nay chính thức mở cuộc phỏng vấn tuyển chọn thực tập sinh. Uyển Nhiên từ sớm đã chuẩn bị xong xuôi được Dục Sơ đưa đến Ảnh Thị. Quy mô tổ chức lớn quá chừng, cô bỗng chốc trở nên thu nhỏ lạc trong đám đông vậy.
“Cô Lộ vào trong đi, tôi sẽ ở bên ngoài đợi.”
“Cảm ơn anh, Dục Sơ.”
Uyển Nhiên hít sâu một hơi rồi bước vào bên trong. Cô không cần phải quá lo lắng, chỉ cần giữ vững sự xinh đẹp này rồi ngẩn cao đầu lên là được.
Phòng chờ đã đông kín người, cô khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống để ngồi đợi gọi tên. Tiêu chí tuyển chọn lần này hình như chỉ có mỗi nữ giới, cô không thấy người đàn ông nào cả. Có vài cô gái đã nổi tiếng sẵn ở trên mạng cũng đến phỏng vấn, chẳng phải là thuận lợi hơn một bước ư.
Uyển Nhiên tò mò đảo mắt nhìn xung quanh, tình cờ phát hiện một tấm poster của Trình Chấn Dạ đặt ngay bên cạnh phòng trưng bày. Nhìn trông rất hút mắt, hắn không làm nghệ sĩ cũng phí quá, với độ nhận diện như thế thì sẽ có biết bao nhiêu người hâm một chứ. Tạ Nhân Phi cũng biết cách lợi dụng hắn làm chiến thuật marketing thật, nếu hắn biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ.
“Người tiếp theo, Lộ Uyển Nhiên.”
Tới cô rồi.
Uyển Nhiên đem hết sự tự tin vốn có bước vào phòng phỏng vấn. Về ấn tượng đầu tiên đều khiến những người phỏng vấn rất hài lòng.
“Chào mọi người, tôi là Lộ Uyển Nhiên.”
“Chào cô, cô có thể cho chúng tôi biết tại sao cô lại tham gia vào cuộc tuyển chọn thực tập sinh này không?”
Lý do đã rất rõ ràng rồi, cô chỉ việc tự nhiên nói ra sự thật thôi. Cô muốn trở thành ca sĩ, cô muốn trở thành lại niềm tự hào của anh trai và muốn được trình bày bài hát do anh trai sáng tác. Đó là mong muốn của cô, trước giờ chưa từng thay đổi.
Sau khi hoành thành xong mục tự do thể hiện tài năng của mình, Uyển Nhiên thở nhẹ một hơi rồi trở ra ngoài. Xong rồi, bây giờ cô chỉ việc đợi kết quả nữa thôi.
Cô hài lòng ra ngoài sảnh công ty, Dục Sơ vẫn còn đợi ở đó.
“Cô Lộ phỏng vấn tốt chứ?”
“Cũng tốt, chắc là sẽ ổn cả thôi.”
Dục Sơ không nói gì nữa mà đưa cô về nhà. Có cậu Trình rồi nếu cô có bị rớt thì cũng không việc gì phải lo, không chừng hắn sẽ mở riêng một Studio cho cô thỏa sức sáng tạo đấy.
Về tới nơi, cô không đi thẳng về nhà mà muốn ghé đến phòng làm việc của hắn một chút. Cô muốn nói với hắn rằng mình đã phỏng vấn xong, nhưng cô không biết từ lúc cô bước chân ra khỏi công ty thì Dục Sơ đã báo cho hắn rồi.
“Cô Lộ Uyển Nhiên đúng không?”
Uyển Nhiên nghe tiếng gọi đành quay đầu lại. Người đàn ông này là khách quen cô từng phục vụ này, lúc nào anh ta tới đây cũng đều gọi cô đến tiếp rượu cả, còn nhiều lần hào phóng cho cô tiền hoa hồng nữa.
Nhưng cô đối với anh ta chính là bằng mặt không bằng lòng đó, nhiều khi nói chuyện vô duyên hết sức.
“Vâng, chào anh Tần.”
“Dạo này tôi không thấy cô, hỏi người khác thì họ bảo cô không làm việc ở đây nữa, mà trở thành bà chủ gì đó…?”
Cô gượng cười miễn cưỡng gật đầu, “Đúng vậy, tôi không làm việc nữa.”
“Ông chủ của cô hả, cô tìm được chỗ dựa mới rồi thảo nào không còn làm mấy việc này nữa, thiệt thòi cho cô quá.”
Uyển Nhiên nheo mắt lại, vẫn rất kiên nhẫn đối diện với người đàn ông họ Tần này.
Thiệt thòi cái con khỉ, ý hắn ta là gì vậy.
“Hay là cô đi theo tôi đi, tôi bỏ ra một số tiền lớn mua cô lại được chứ?”
“Anh Tần…”
“Cô không cần phải khách sáo như vậy, gọi tôi là anh là được rồi. Uyển Nhiên à, em không cần phải ngại đâu, tuy anh đã có một người vợ nhưng nếu em đồng ý thì anh vẫn sẽ cưới em, người đàn bà kia cũ quá, hết dùng được rồi…”
“Tên khốn!”
Chưa đợi nói hết câu, Uyển Nhiên đã ném hai từ vào thẳng mặt anh ta không một chút kiêng nể.
“Gì… gì chứ, tên khốn gì, cô nói ai vậy hả?”
“Tôi nói anh đó tên cặn bã này, ai cho anh cái quyền nói ra những lời xúc phạm đó, anh thì hơn được ai chứ.”
Nhân viên lẫn khách trong tòa nhà bị cảnh tượng này làm cho chú ý nên đứng vây quanh lại hóng chuyện. Một người là vợ của ông chủ, một người là khách vip ở đây thì ai dám xen vào chứ.
Người đàn ông lần đầu thấy cô nổi nóng không ngờ được mà lắp bắp, “Cô... hôm nay cô ăn gan hùm rồi hả… sao cô dám…”
“Tôi dám đấy thì sao hả, anh đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá, tôi không hiền như anh nghĩ đâu. Mua gì chứ, anh nghĩ tôi là gì mà dám mở miệng nói mua tôi hả…”
Uyển Nhiên bị chọt đúng chỗ tức liền ném mạnh túi xách vào người anh ta, khiến anh ta tức điên lên.
Ở đây dù gì anh ta cũng là khách vip, sao lại có thể để một người từng hầu rượu làm cho mất mặt như vậy được.
Khi hai người chuẩn bị sắp lao vào nhau thì may mắn Dục Sơ kịp thời chạy tới giữ người đàn ông kia lại, còn Uyển Nhiên cũng được Trình Chấn Dạ kéo về phía sau.
Nhìn thấy hắn, con hổ gầm trong lòng cô nãy giờ bỗng chốc biến thành mèo nhỏ, cô ấm ức thu tay về.
“Là anh ta đã sỉ nhục tôi trước…”
“Làm rất tốt.”
Sau này xem ra hắn không cần phải lo lắng cô xảy ra chuyện nữa.
Dáng vẻ của cô vừa rồi thật sự đã làm hắn ngạc nhiên đấy, như vậy mới đúng là Lộ Uyển Nhiên rồi.
“Em muốn giải quyết hắn ta thế nào?”
Cô nhìn người đàn ông đang khổ sở vì bị Dục Sơ kiềm chặt cũng không biết nói gì nữa. Cô cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ tại anh ta quá đáng quá thôi.
“Nhưng mà anh ta là khách vip…”
“Vip hay không thì cũng vậy, động vào em cũng như động vào tôi, không đáng được yên ổn.”
Thôi không được rồi, nghe giọng điệu của hắn thế thì hắn không dễ dàng bỏ qua vậy đâu.
Uyển Nhiên không muốn mọi chuyện ồn ào thêm đành nói với hắn, “Hay là anh cấm anh ta vào đây đi, tôi không muốn gặp anh ta thêm lần nào nữa.”
Hắn biết là cô không muốn hắn dùng biện pháp mạnh với người đàn ông đó. Đành vậy.
“Nhớ kỹ mặt hắn cho tôi, đừng để tôi thấy hắn ở trong này một lần nào nữa.”
“Vâng, ông chủ.”
Hắn nói rồi cầm tay cô rời khỏi đây, trong lòng dễ chịu hơn hẳn.
Uyển Nhiên tự dưng thấy hơi xấu hổ, bộ dạng hắn trông thấy cô lúc nãy rốt cuộc là thế nào vậy…
“Tôi cứ tưởng em không biết phản kháng, khi ở bên tôi lại bằng lòng ngoan ngoãn vậy sao.”
Hừm, hắn lại chờ đợi thời cơ cười nhạo cô đấy.
Hắn chỉ nghĩ, không biết một lúc nào đó chú mèo đáng yêu này có quay ngược lại cắn mình không?