• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trương Tổng, anh đang nói gì vậy?”

“Cô không biết à? Muốn nhanh chóng nổi tiếng họ đều tìm tới tôi, chơi đùa một chút trong một đêm, hôm sau đã là người của công chúng. Cô thấy thế nào, có phải dễ thương lượng lắm không?”

Không phải, cô không đến lầm chỗ đấy chứ?

“Xin lỗi, có vẻ như anh đã hiểu lầm gì đó rồi?”

“Tôi không hiểu lầm gì cả. Trông cô rất xinh đẹp, rất hợp với phong cách của mọi người hiện nay, nếu qua tay ông bầu như tôi chắc chắn sẽ đem lại hiệu quả rất cao đó.”

Ông ta kéo tay cô về phía mình, dáng vẻ biến thái ôm chầm lấy cô.

Những người có mặt ở trong phòng dường như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi nên không ai phản ứng gì cả.

Giới giải trí cô mong muốn bước vào nó lại bẩn thỉu, thối nát thế này sao… Sự thật trong chốc lát đã đánh bại cô hoàn toàn.

Uyển Nhiên ra sức đẩy người đàn ông ra, không màng đến bất cứ điều gì. Gót giày cô giẫm mạnh vào chân ông ta đau đớn kêu lên, rồi cô lại dùng hết sức bình sinh đánh cho ông ta thêm vài cái.

“Tên hói cặn bã này!”1

“Con khốn xấc xược này, mày biết điều chút đi!”

Bị làm cho mất thể diện, ông ta tức giận quay lại đẩy mạnh Uyển Nhiên ngã xuống ghế sô pha, căm phẫn chỉ thẳng vào cô,

“Lộ Uyển Nhiên đúng không, tôi nhớ mặt cô rồi. Sau này cô mà bước vào giới giải trí, tôi sẽ dìm cô tới tận đáy xã hội, không bao giờ để cô ngóc đầu lên được!”

Lời vừa nói xong cổ áo ông ta lập tức bị túm lấy, một cú đấm trời giáng ngay xuống mặt khiến ông ta ngã vào bàn rượu.

Những người trong phòng tự nhiên sợ hãi hét toáng, liền lập tức chạy loạn cả lên.

Dục Sơ vội bước đến đỡ Uyển Nhiên dậy.

Trình Chấn Dạ lại lôi người đàn ông họ Trương lên xem như bao cát mà không ngừng dùng sức đấm mạnh vào, trong giây lát mặt mũi ông ta đã bầm tím, máu me be bét.

Hắn không nói không rằng mà hành động lại tàn bạo vô cùng, vẻ mặt hắn ngay cả Uyển Nhiên nhìn vào cũng thấy sợ hãi. Nhìn người đàn ông dưới chân hắn đã sớm bất tỉnh còn phải chịu những cái đạp đó, đến cả Dục Sơ đứng nhìn cũng không phản ứng gì. Cô thấy tình hình không ổn liền chạy tới ngăn cản hắn, nếu không sẽ thực sự xảy ra án mạng mất.

“Anh dừng lại đi, đừng đánh nữa…”

Lời cô nói, hắn đã thật sự dừng lại.

Nhưng lại gỡ tay cô ra khỏi người mình.

Nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung, trái tim cô bỗng hẫng đi một nhịp.

Xem ra lần này hắn đã nổi giận thật rồi.

Dục Sơ yên lặng đi đến lôi người đàn ông thê thảm kia ra ngoài. Trong căn phòng bừa bộn chỉ còn lại hai người.

“Anh…”

“Em luôn miệng nói không cần tôi giúp đỡ, là để đi đến những nơi thế này sao?”

Cô nhìn hắn, không hiểu sao lúc này lại chẳng thể nói được gì.

Hắn đã từng nói với cô rất nhiều lần, giới giải trí rất phức tạp, không hề đơn giản như cô nghĩ. Hắn cũng đã nói cẩn thận với Dư Gia Lệ, cô ta không có ý tốt đẹp gì đâu!

Trình Chấn Dạ không nói gì nữa mà trực tiếp quay người rời đi, Uyển Nhiên vội vã chạy theo sau.

Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc, dường như có ý định vượt luôn cả đèn đỏ. Sắc mặt hắn vẫn mang một vẻ, nhưng không phải dịu dàng như thường ngày đối với cô. Lạnh lùng đến nỗi khiến đối phương nhìn vào muốn ngộp thở.

“Trình Chấn Dạ…”

Cô theo hắn vào thư phòng, vừa đi vừa gọi.

Hắn lúc này mới quay lại nhìn cô, chậm rãi nói ra từng chữ.

“Những người đến đó gặp ông ta luôn luôn mục đích chỉ có một. Ngủ và làm tình, tìm kim chủ chống lưng, sau một đêm sẽ được nổi tiếng.”

“Tôi không biết những chuyện đó…”

Và bây giờ hắn nói cho cô biết rồi đây.

Là lỗi của hắn, là tại hắn không nói trước với cô.

“Kim chủ của em chỉ có thể là Trình Chấn Dạ tôi!”

Trình Chấn Dạ kéo cô lại, hơi cúi đầu xuống hôn cô ngấu nghiến, đến đau rát.

Hắn bây giờ đã mất bình tĩnh rồi, nhưng vẫn còn lại một chút lý trí. Hắn không muốn nổi giận với cô, nhưng không thể khống chế nổi bản thân mình.

Hắn đã từ rất lâu rồi đã không kích động, mất kiểm soát như thế.

Uyển Nhiên thấy hắn như vậy, bây giờ muốn hắn bình tĩnh ngay là chuyện không thể. Cô cắn vào môi hắn, nghe mùi tanh của máu, cô liền đẩy hắn ra.

Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống thấm vào cổ áo sơ mi trắng.

Trình Chấn Dạ lùi ra sau vài bước, ánh mắt dịu lại.

“Lộ Uyển Nhiên… em không tin tưởng tôi đến vậy sao?”

Sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy…?

Trong tình cảnh thế này hắn đã đặt ra một vấn đề, bất giác khiến cho cô phải suy nghĩ. Lẽ nào cô thật sự không tin tưởng hắn sao?

Hắn không đợi câu trả lời của cô nữa mà quay người rời khỏi phòng.

“Em tắm rửa sạch sẽ lại đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK