Phương Đường ngay lúc này lại khổ sở quỳ gối trước mặt Hoàng Tống Hiên, không chỉ riêng anh mà những người khác có mặt ở đây đều vô cùng ngạc nhiên và hoảng hốt.
Một đầu gối vừa chạm đất, Hoàng Tống Hiên nhanh chóng đã đỡ Phương Đường đứng dậy, bây giờ chạm vào mới biết, xương tủy ông mềm nhũn như que củi khô.
- Chú Phương, chú đứng dậy đi ạ. Chú không cần làm như vậy đâu?
- Tôi và gia đình tôi đã nợ cậu món ân tình lớn rồi. Bây giờ thời thế Phương gia thay đổi, sống nay chết mai, chúng tôi thực sự đã lâm vào đường cùng, chút tiền viện phí này cũng không thể xoay sở.
- Đối với cháu, mạng sống của Phương Hinh cũng quý như mạng sống của cháu, hơn nữa việc này hoàn toàn nằm vào khả năng của cháu. Cháu thực sự không thể làm ngơ được.
Càng nói Phương Đường càng thêm quý anh nhiều hơn, ngồi ở dãy hành lang đối diện phòng bệnh, Phương Đường và Hoàng Tống Hiên nói chuyện với nhau rất nhiều, bà Phương ngồi bên cạnh chỉ lâu lâu liếc nhìn một cái.
Được chồng chiều hư nhưng bà không phải kẻ ngốc, trí nhớ không tệ, so với mắt nhìn của bà, dường như đã rất lâu trước đây bà ta từng gặp qua Hoàng Tống Hiên mấy lần.
Ngay lúc Phương Đường vừa mở miệng hỏi chuyện học hành, vợ ông ngồi bên cạnh tò mò không đợi được mà lên tiếng cắt ngang.
- Tống Hiên, cháu có phải từng nổi tiếng trên mạng xã hội hay trên tivi gì không? Sao bác thấy cháu rất quen, bác nhớ là đã gặp cháu ở đâu rồi.
Hoàng Tống Hiên chỉ cười nhẹ, lịch sự đáp.
- Không có ạ, cháu chỉ là người bình thường, không nổi tiếng trên mạng xã hội.
- Vậy sao? Vậy cháu họ gì?
- Họ Hoàng ạ.
Bà Phương hơi chững người một chút rồi nhìn Phương Đường, trong thành phố này người họ Hoàng khá hiếm, quay đi quẩn lại chỉ có vài người. Mà hình như những người họ Hoàng đều chung dòng họ với nhau thì phải.
Lúc này, một kí ức khoảng rất lâu về trước lại hiện lên, không rõ là đầu óc trí nhớ kém hay do thời gian đã làm lu mờ. Quả thực người quen trước kia bà hoàn toàn không còn nhớ ai nữa, chỉ còn một chút ít kí ức động lại mà thôi.
Chuông điện thoại đang reo lên trong túi áo của Phương Đường vang lên, tinh mắt nhìn kĩ vẫn có thể thấy những vết nứt và chai sạn xám xịt trên bề mặt di động. Có lẽ vài ngày trước đó nó đã trải qua một cuộc trị liệu kinh hoàng.
Tối đến, Hoàng Tống Hiên bây giờ mới về nhà thay quần áo và chăm chút bản thân.
Nhưng anh không làm được gì nhiều, thú thật trong đầu từ khi rời bệnh viện chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Phương Hinh.
Mì gói vừa mới nấu trên bàn anh chưa động đũa, nhìn căn nhà trống rỗng lại càng thêm đau lòng.
Mấy ngày nay Hoàng Tống Hiên luôn lao đầu vào học tập, những lúc rảnh rỗi cũng chỉ lui đến Nhà Hàng trung tâm xem xét.
Rõ ràng cuộc sống đó là vỏ bọc của người bận rộn nhưng đó là thứ che đi sự cô độc của bản thân.
Chớp mắt một cái, Phương Hinh đã nằm viện hôn mê 1 tháng liền, công an vẫn luôn truy tìm tung tích kẻ đã cố ý sát hại cô nhưng đều vô ích, điều bây giờ có thể làm là mong cô tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Từ trong nhà hàng trung tâm thành phố bước ra, đây cũng chính là nhà hàng cổ thành lập lâu đời nhất. Thời điểm buổi chiều thường sẽ ít người ghé đến nên Trình Vũ sớm đã chờ anh ở đây.
- Anh bạn của tôi ơi, cậu có bao giờ soi gương không hả? Nhìn bộ dạng của cậu không khác gì một ông chú cả.
Hoàng Tống Hiên dường như không quan tâm, chỉ dửng dưng xem đó là điều đương nhiên.
- Trước sau gì cũng sẽ già đi mà.
Quen biết bao nhiêu năm, Trình Vũ sớm đã biết Hoàng Tống Hiên sẽ trả lời theo kiểu cách nào, anh cũng lười đối phó với anh, quay về vấn đề chính.
- Tôi không muốn nói nhảm với cậu, phía trước có một quán nhậu, đi không?
Trình Vũ hớn hở vỗ vai Hoàng Tống Hiên, anh hơi ngẩng đầu rồi quay mặt nhìn Trình Vũ một chút.
Thấy Hoàng Tống Hiên nhăn mày, Trình Vũ vội vã hối thúc.
- Sao? Còn đắn đo à? Tôi đây là đang suy nghĩ cho tâm trạng của cậu thôi.
- Nhìn tôi thấy giống người sắp chết như vậy à? Tôi chỉ rất buồn chứ không trầm cảm nặng đâu. Nhất thiết phải như vậy không?
Biết được ý định của mình đã bị Hoàng Tống Hiên nhìn thấu, trước khi Trình Vũ qua đây, anh đã bàn bạc với Chu Dật một số chuyện.
Trùng hợp là suy nghĩ của Chu Dật và anh ta lại rất giống nhau.
Cụ thể là hiện tại Hoàng Tống Hiên hầu như không còn xuất hiện trong những cuộc vui chơi hay tụ tập bạn bè, và chính xác thì quán bar là điều cấm kị đối với anh.
Riêng những buổi đi chơi riêng với Trình Vũ và Chu Dật cả tháng nay hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai người bọn họ hoàn toàn đã bị anh phớt lờ không thương tiếc.
Trình Vũ chỉ cười gượng gạo, anh thực sự đã nghĩ rất lâu và đã tưởng tượng ra vô số biểu cảm của anh, nhưng cuối cùng đời không như là mơ.
Hoàng Tống Hiên không nghĩ nhiều nữa, khoảng thời gian này tâm trí anh luôn bị đè nén, cũng rất muốn giải tỏa áp lực.
Vừa đến nơi, chưa kịp ngồi vào bàn nhậu đã vô tình gặp một người.
Trường Anh Anh.
Một đầu gối vừa chạm đất, Hoàng Tống Hiên nhanh chóng đã đỡ Phương Đường đứng dậy, bây giờ chạm vào mới biết, xương tủy ông mềm nhũn như que củi khô.
- Chú Phương, chú đứng dậy đi ạ. Chú không cần làm như vậy đâu?
- Tôi và gia đình tôi đã nợ cậu món ân tình lớn rồi. Bây giờ thời thế Phương gia thay đổi, sống nay chết mai, chúng tôi thực sự đã lâm vào đường cùng, chút tiền viện phí này cũng không thể xoay sở.
- Đối với cháu, mạng sống của Phương Hinh cũng quý như mạng sống của cháu, hơn nữa việc này hoàn toàn nằm vào khả năng của cháu. Cháu thực sự không thể làm ngơ được.
Càng nói Phương Đường càng thêm quý anh nhiều hơn, ngồi ở dãy hành lang đối diện phòng bệnh, Phương Đường và Hoàng Tống Hiên nói chuyện với nhau rất nhiều, bà Phương ngồi bên cạnh chỉ lâu lâu liếc nhìn một cái.
Được chồng chiều hư nhưng bà không phải kẻ ngốc, trí nhớ không tệ, so với mắt nhìn của bà, dường như đã rất lâu trước đây bà ta từng gặp qua Hoàng Tống Hiên mấy lần.
Ngay lúc Phương Đường vừa mở miệng hỏi chuyện học hành, vợ ông ngồi bên cạnh tò mò không đợi được mà lên tiếng cắt ngang.
- Tống Hiên, cháu có phải từng nổi tiếng trên mạng xã hội hay trên tivi gì không? Sao bác thấy cháu rất quen, bác nhớ là đã gặp cháu ở đâu rồi.
Hoàng Tống Hiên chỉ cười nhẹ, lịch sự đáp.
- Không có ạ, cháu chỉ là người bình thường, không nổi tiếng trên mạng xã hội.
- Vậy sao? Vậy cháu họ gì?
- Họ Hoàng ạ.
Bà Phương hơi chững người một chút rồi nhìn Phương Đường, trong thành phố này người họ Hoàng khá hiếm, quay đi quẩn lại chỉ có vài người. Mà hình như những người họ Hoàng đều chung dòng họ với nhau thì phải.
Lúc này, một kí ức khoảng rất lâu về trước lại hiện lên, không rõ là đầu óc trí nhớ kém hay do thời gian đã làm lu mờ. Quả thực người quen trước kia bà hoàn toàn không còn nhớ ai nữa, chỉ còn một chút ít kí ức động lại mà thôi.
Chuông điện thoại đang reo lên trong túi áo của Phương Đường vang lên, tinh mắt nhìn kĩ vẫn có thể thấy những vết nứt và chai sạn xám xịt trên bề mặt di động. Có lẽ vài ngày trước đó nó đã trải qua một cuộc trị liệu kinh hoàng.
Tối đến, Hoàng Tống Hiên bây giờ mới về nhà thay quần áo và chăm chút bản thân.
Nhưng anh không làm được gì nhiều, thú thật trong đầu từ khi rời bệnh viện chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Phương Hinh.
Mì gói vừa mới nấu trên bàn anh chưa động đũa, nhìn căn nhà trống rỗng lại càng thêm đau lòng.
Mấy ngày nay Hoàng Tống Hiên luôn lao đầu vào học tập, những lúc rảnh rỗi cũng chỉ lui đến Nhà Hàng trung tâm xem xét.
Rõ ràng cuộc sống đó là vỏ bọc của người bận rộn nhưng đó là thứ che đi sự cô độc của bản thân.
Chớp mắt một cái, Phương Hinh đã nằm viện hôn mê 1 tháng liền, công an vẫn luôn truy tìm tung tích kẻ đã cố ý sát hại cô nhưng đều vô ích, điều bây giờ có thể làm là mong cô tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Từ trong nhà hàng trung tâm thành phố bước ra, đây cũng chính là nhà hàng cổ thành lập lâu đời nhất. Thời điểm buổi chiều thường sẽ ít người ghé đến nên Trình Vũ sớm đã chờ anh ở đây.
- Anh bạn của tôi ơi, cậu có bao giờ soi gương không hả? Nhìn bộ dạng của cậu không khác gì một ông chú cả.
Hoàng Tống Hiên dường như không quan tâm, chỉ dửng dưng xem đó là điều đương nhiên.
- Trước sau gì cũng sẽ già đi mà.
Quen biết bao nhiêu năm, Trình Vũ sớm đã biết Hoàng Tống Hiên sẽ trả lời theo kiểu cách nào, anh cũng lười đối phó với anh, quay về vấn đề chính.
- Tôi không muốn nói nhảm với cậu, phía trước có một quán nhậu, đi không?
Trình Vũ hớn hở vỗ vai Hoàng Tống Hiên, anh hơi ngẩng đầu rồi quay mặt nhìn Trình Vũ một chút.
Thấy Hoàng Tống Hiên nhăn mày, Trình Vũ vội vã hối thúc.
- Sao? Còn đắn đo à? Tôi đây là đang suy nghĩ cho tâm trạng của cậu thôi.
- Nhìn tôi thấy giống người sắp chết như vậy à? Tôi chỉ rất buồn chứ không trầm cảm nặng đâu. Nhất thiết phải như vậy không?
Biết được ý định của mình đã bị Hoàng Tống Hiên nhìn thấu, trước khi Trình Vũ qua đây, anh đã bàn bạc với Chu Dật một số chuyện.
Trùng hợp là suy nghĩ của Chu Dật và anh ta lại rất giống nhau.
Cụ thể là hiện tại Hoàng Tống Hiên hầu như không còn xuất hiện trong những cuộc vui chơi hay tụ tập bạn bè, và chính xác thì quán bar là điều cấm kị đối với anh.
Riêng những buổi đi chơi riêng với Trình Vũ và Chu Dật cả tháng nay hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai người bọn họ hoàn toàn đã bị anh phớt lờ không thương tiếc.
Trình Vũ chỉ cười gượng gạo, anh thực sự đã nghĩ rất lâu và đã tưởng tượng ra vô số biểu cảm của anh, nhưng cuối cùng đời không như là mơ.
Hoàng Tống Hiên không nghĩ nhiều nữa, khoảng thời gian này tâm trí anh luôn bị đè nén, cũng rất muốn giải tỏa áp lực.
Vừa đến nơi, chưa kịp ngồi vào bàn nhậu đã vô tình gặp một người.
Trường Anh Anh.