Trong xe taxi, Phương Hinh nghe tiếng động lớn trong điện thoại liền sốt ruột, cô gọi anh vài lần nhưng đầu dây bên kia không ai lên tiếng, một lúc sau lại nghe tiếng phụ nữ truyền vào.
Hoàng Tống Hiên đẩy Hướng Kim ra khỏi cơ thể mình, cô ta nhất quyết tiến tới dâng trọn bản thân cho anh. Không còn cách nào khác, Hoàng Tống Hiên dùng sức đẩy cô ta xuống đất không chút lưu luyến nào.
Hướng Kim vẫn còn mơ màng, cơ thể như người say rượu nhưng chắc hẳn tâm trí lại rất tỉnh táo, cô ta thừa biết bản thân mình muốn gì.
- Hoàng Tống Hiên, anh có phải là đàn ông không? Tôi là đang tự nguyện đấy…
Cô ta ngã ra đất, miệng lưỡi vẫn không ngừng buông lời dụ dỗ, Hoàng Tống Hiên không mấy để ý, chỉ cầm giấy vệ sinh lau đi lau lại bàn tay.
Trước khi đi anh còn lạnh giọng tặng cho Hướng Kim một câu.
- Phụ nữ ghê tởm như cô có cho tôi cũng không muốn động.
Hoàng Tống Hiên cầm điện thoại bước ra nhà vệ sinh, lúc ý thức lại mới phát hiện cuộc gọi với Phương Hinh đã kết thúc chỉ mới hai phút trước.
Hai phút, chỉ cần những lời nói quan trọng giữa Hướng Kim và anh không lọt vào tai Phương Hinh thì chuyện này có thể giải thích.
…
Anh nhanh chóng ra khỏi quán bar, khuôn mặt không một chút cảm xúc, người ngoài vừa nhìn đã sợ, tuy bên ngoài bình tĩnh nghiêm túc nhưng đôi bàn tay anh khi bấm điện thoại đã run lên cả rồi.
Gọi cho Phương Hinh hai đến ba cuộc nhưng không nghe máy, Hoàng Tống Hiên lập tức ngồi vào xe cayenne im lặng phóng đi, khuôn mặt đã đỏ bừng từ lúc nào không hay, đầu ngón tay dần dần run rẩy.
Phương Hinh vừa chuẩn bị gọi lại thì điện thoại đã hết pin, vừa ngẩng đầu lên đã thấy taxi dừng xe trước cửa nhà.
Cô trả tiền xong liền bước xuống xe, nhìn lên chung cư tầng ba nơi Hoàng Tống Hiên đang sống, tối đen như mực, giọng nói của một người phụ nữ trong điện thoại vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chưa kịp bước vào nhà, phía sau liền có một ánh sáng dữ dội rực rỡ chói thẳng vào cô, Phương Hinh quay đầu nhìn lại, bóng đèn chiếc xe đến rất nhanh bên cạnh, như thể muốn lao vào ăn tươi nuốt sống cô, chỉ ít lâu sau người lái xe đã bước xuống.
Hoàng Tống Hiên bước xuống trước mặt cô, che chắn đi ánh sáng của đèn ô tô, dưới nền đất là bóng của hai người đang dính vào nhau.
Mặc dù trước đó anh không dùng sức nhưng khi đến nơi Hoàng Tống Hiên vẫn thở mạnh.
Phương Hinh nhìn anh, ánh mắt có chút chua xót đọng lại nhưng rất nhanh đã trở nên bình thường. Cô nhỏ giọng, hô hấp cũng không đều.
- Anh có chuyện gì vậy? Sao lại về sớm như vậy?
Hoàng Tống Hiên im lặng một lúc, ánh mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô, thực sự ngay lúc này chỉ có cách thôi miên mới biết trong đầu anh đang nghĩ gì.
Nghĩ đến cảnh tượng ghê tởm khi ở trong nhà vệ sinh với Hướng Kim, Hoàng Tống Hiên lại cảm thấy lo sợ nếu chuyện này Phương Hinh biết được.
Vốn dĩ anh không làm ra chuyện quá đáng, nhưng hiện tại Hoàng Tống Hiên rất muốn tạo cho cô cảm giác an toàn.
Thấy Phương Hinh không hỏi gì đến chuyện đó, anh hơi thấp giọng.
- Không có gì, chỉ là muốn gặp em.
Không đề cập đến chuyện đột ngột tắt máy khi đang gọi điện, Hoàng Tống Hiên vẫn lạnh mặt nhìn cô, muốn xem biểu cảm của cô.
Phương Hinh lúc này mới nền nã nở nụ cười, cô ôm lấy cổ anh tiến sát lại gần, không ngờ lại ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc.
Nụ cười Phương Hinh đơ ra một chút, vẫn là bình tĩnh hết sức trả lời.
- Em vừa rồi điện thoại hết pin nên tự động tắt máy, anh không lo chứ?
- Anh lo cho em nên mới đến đây.
Hoàng Tống Hiên rất cẩn trọng đáp lại.
Cô không hấp tấp, từ tốn rời khỏi cơ thể anh, mặt đối mặt, giọng nói vẫn rất thản nhiên.
- Hay là anh lo sợ sự thật bị em phát hiện, anh cảm thấy em đang làm phiền chuyện của hai người sao?
Lời nói của Phương Hinh vẫn có chút run.
Anh nâng mắt nhìn cô, khuôn mặt vừa dịu dàng thoáng chốc đã lạnh băng, đôi lông mày khẽ nhăn lại, ánh mắt Hoàng Tống Hiên nhìn cô dường như đang có khoảng cách giữa hai người.
- Em thử anh?
Phương Hinh không trả lời, cô chỉ đảo mắt nhìn qua cổ áo sơ mi trắng còn dính một ít son của phụ nữ. Ánh mắt như con dao xẹt qua khuôn mặt anh, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của Phương Hinh vang lên tin nhắn, di động không hết pin.
Hoàng Tống Hiên đẩy Hướng Kim ra khỏi cơ thể mình, cô ta nhất quyết tiến tới dâng trọn bản thân cho anh. Không còn cách nào khác, Hoàng Tống Hiên dùng sức đẩy cô ta xuống đất không chút lưu luyến nào.
Hướng Kim vẫn còn mơ màng, cơ thể như người say rượu nhưng chắc hẳn tâm trí lại rất tỉnh táo, cô ta thừa biết bản thân mình muốn gì.
- Hoàng Tống Hiên, anh có phải là đàn ông không? Tôi là đang tự nguyện đấy…
Cô ta ngã ra đất, miệng lưỡi vẫn không ngừng buông lời dụ dỗ, Hoàng Tống Hiên không mấy để ý, chỉ cầm giấy vệ sinh lau đi lau lại bàn tay.
Trước khi đi anh còn lạnh giọng tặng cho Hướng Kim một câu.
- Phụ nữ ghê tởm như cô có cho tôi cũng không muốn động.
Hoàng Tống Hiên cầm điện thoại bước ra nhà vệ sinh, lúc ý thức lại mới phát hiện cuộc gọi với Phương Hinh đã kết thúc chỉ mới hai phút trước.
Hai phút, chỉ cần những lời nói quan trọng giữa Hướng Kim và anh không lọt vào tai Phương Hinh thì chuyện này có thể giải thích.
…
Anh nhanh chóng ra khỏi quán bar, khuôn mặt không một chút cảm xúc, người ngoài vừa nhìn đã sợ, tuy bên ngoài bình tĩnh nghiêm túc nhưng đôi bàn tay anh khi bấm điện thoại đã run lên cả rồi.
Gọi cho Phương Hinh hai đến ba cuộc nhưng không nghe máy, Hoàng Tống Hiên lập tức ngồi vào xe cayenne im lặng phóng đi, khuôn mặt đã đỏ bừng từ lúc nào không hay, đầu ngón tay dần dần run rẩy.
Phương Hinh vừa chuẩn bị gọi lại thì điện thoại đã hết pin, vừa ngẩng đầu lên đã thấy taxi dừng xe trước cửa nhà.
Cô trả tiền xong liền bước xuống xe, nhìn lên chung cư tầng ba nơi Hoàng Tống Hiên đang sống, tối đen như mực, giọng nói của một người phụ nữ trong điện thoại vẫn còn văng vẳng bên tai.
Chưa kịp bước vào nhà, phía sau liền có một ánh sáng dữ dội rực rỡ chói thẳng vào cô, Phương Hinh quay đầu nhìn lại, bóng đèn chiếc xe đến rất nhanh bên cạnh, như thể muốn lao vào ăn tươi nuốt sống cô, chỉ ít lâu sau người lái xe đã bước xuống.
Hoàng Tống Hiên bước xuống trước mặt cô, che chắn đi ánh sáng của đèn ô tô, dưới nền đất là bóng của hai người đang dính vào nhau.
Mặc dù trước đó anh không dùng sức nhưng khi đến nơi Hoàng Tống Hiên vẫn thở mạnh.
Phương Hinh nhìn anh, ánh mắt có chút chua xót đọng lại nhưng rất nhanh đã trở nên bình thường. Cô nhỏ giọng, hô hấp cũng không đều.
- Anh có chuyện gì vậy? Sao lại về sớm như vậy?
Hoàng Tống Hiên im lặng một lúc, ánh mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô, thực sự ngay lúc này chỉ có cách thôi miên mới biết trong đầu anh đang nghĩ gì.
Nghĩ đến cảnh tượng ghê tởm khi ở trong nhà vệ sinh với Hướng Kim, Hoàng Tống Hiên lại cảm thấy lo sợ nếu chuyện này Phương Hinh biết được.
Vốn dĩ anh không làm ra chuyện quá đáng, nhưng hiện tại Hoàng Tống Hiên rất muốn tạo cho cô cảm giác an toàn.
Thấy Phương Hinh không hỏi gì đến chuyện đó, anh hơi thấp giọng.
- Không có gì, chỉ là muốn gặp em.
Không đề cập đến chuyện đột ngột tắt máy khi đang gọi điện, Hoàng Tống Hiên vẫn lạnh mặt nhìn cô, muốn xem biểu cảm của cô.
Phương Hinh lúc này mới nền nã nở nụ cười, cô ôm lấy cổ anh tiến sát lại gần, không ngờ lại ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc.
Nụ cười Phương Hinh đơ ra một chút, vẫn là bình tĩnh hết sức trả lời.
- Em vừa rồi điện thoại hết pin nên tự động tắt máy, anh không lo chứ?
- Anh lo cho em nên mới đến đây.
Hoàng Tống Hiên rất cẩn trọng đáp lại.
Cô không hấp tấp, từ tốn rời khỏi cơ thể anh, mặt đối mặt, giọng nói vẫn rất thản nhiên.
- Hay là anh lo sợ sự thật bị em phát hiện, anh cảm thấy em đang làm phiền chuyện của hai người sao?
Lời nói của Phương Hinh vẫn có chút run.
Anh nâng mắt nhìn cô, khuôn mặt vừa dịu dàng thoáng chốc đã lạnh băng, đôi lông mày khẽ nhăn lại, ánh mắt Hoàng Tống Hiên nhìn cô dường như đang có khoảng cách giữa hai người.
- Em thử anh?
Phương Hinh không trả lời, cô chỉ đảo mắt nhìn qua cổ áo sơ mi trắng còn dính một ít son của phụ nữ. Ánh mắt như con dao xẹt qua khuôn mặt anh, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của Phương Hinh vang lên tin nhắn, di động không hết pin.