Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng mở cửa, theo như suy đoán của Phương Hinh thì Hạ Miên đã mua cháo trở về, cô ngạc nhiên khi thấy Đinh Khải Thành cũng ở trong phòng của cô.
- Ủa? Anh Thành, sao anh lại ở đây?
- À, anh để quên đồ nên quay lại lấy, tiện thể hỏi thăm Hinh Hinh một chút. Em ấy đang ở trong nhà vệ sinh.
Hạ Miên bước vào phòng kí túc rồi đặt đồ ăn lên trên bàn, đối với nam sinh khác thì có lẽ cô đã đuổi thẳng mặt từ lâu. Khi biết Phương Hinh và Đinh Khải Thành quay lại làm lành, Hạ Miên cũng sẽ nương tay với anh ta một chút.
Cô nhỏ nhẹ đáp.
- Anh Thành, anh ở trong phòng kí túc xá nữ lâu như vậy nếu bị người khác phát hiện sẽ không hay, hơn nữa quy tắc ở đây là không cho người khác giới vào phòng. Anh...
Thấy được ý từ của Hạ Miên, Đinh Khải Thành cũng không mặt dày ở lại, trước khi đi còn đưa mắt nhìn vào nhà vệ sinh.
- Hinh Hinh, anh về nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt.
- Vâng...
Bên trong là một âm thanh yếu ớt hơi khàn vang lên, cuối cùng là tiếng đóng cửa và một khoảng không yên tĩnh.
- Thôi mà, Miên Miên phát hiện bây giờ.
Hoàng tống Hiên một tay đỡ lưng cô, một tay khác đặt lên sau gáy cô, đôi môi mềm mại chạm vào từng tấc da tấc thịt của Phương Hinh. Nơi nhạy cảm nhất vẫn là ở cổ.
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng mở tay nắm cửa nhưng sớm đã bị Hoàng Tống Hiên khóa chặt.
- Hinh Hinh, cậu làm gì trong đó vậy? Có phải sức khỏe quá yếu nên ngất đi rồi không? Cậu có nghe tôi nói không?
Hạ Miên hỏi dồn dập, trong khuôn mặt thoáng qua một chút lo lắng, bên trong vẫn là tĩnh vắng lặng lẽ không một chút động tĩnh nào.
Cũng may cô có giữ chìa khóa dự phòng, khi cánh cửa mở ra, Hạ Miên chỉ thấy Phương Hinh đang rửa mặt, còn Hoàng Tống Hiên sớm đã đứng sau cánh cửa.
Khi Hạ Miên đi đến bên cạnh bồn rửa mặt xem xét tình hình của Phương Hinh, Hoàng Tống Hiên đã lén ra ngoài rồi vụt mất.
- Hinh Hinh, có sao không? Không khỏe lắm sao?
- Ừm, tôi hơi mệt.
- Được rồi, để tôi dìu cậu ra ngoài nghỉ ngơi nhé.
...
Sau khi kì thi tốt nghiệp kết thúc, tiếp nối đó là lễ đính hôn cũng tiếp tục diễn ra. Hai gia đình sớm đã gặp mặt nhau từ trước nên đối với lễ đính hôn này đã thuận buồm xuôi gió một nửa.
Cả ngày Phương Hinh phải bày ra bộ mặt vui vẻ và hạnh phúc, nhiều lúc phải tự mình chủ động để Đinh Khải Thành không phát hiện ra.
Những buổi đi chơi riêng với anh ta quả thực vô cùng nhạt nhẽo, điều khiến cô mãn nguyện hơn cả là anh ta đã sẵn sàng phối hợp cùng Phương Hinh tiêu diệt nhà họ Hoắc.
Đây có lẽ là dấu ấn đặc biệt trong khoảng thời gian này. Nhưng Đinh Khải Thành vẫn vô cùng cẩn trọng, anh ta nói phải diễn ra lễ đính hôn trước mới xử lý chuyện công ty, mà điều này với Phương Hinh lại chẳng là vấn đề gì to tát cả.
- Hinh Hinh, em nói xem, lễ đính hôn nên có mặt người nhà hai bên, vậy em nói xem có cho phép thằng con hoang đó tham dự không? Anh vẫn đang còn phân vân do dự.
Phương Hinh ngồi trên sofa, trên tay cầm một chiếc ipad lướt xem nhà hàng nào phục vụ mới tốt, vốn dĩ tâm tình đang rất thư giãn thì bị câu nói của Đinh Khải Thành làm cho cứng đờ người.
Ba chữ "Thằng con hoang" phát ra từ miệng anh ta khiến cô vừa giận vừa tức, nếu không phải là đang giả vờ diễn kịch thì Phương Hinh đã chửi Đinh Khải Thành một trận te tua.
Cô hơi sốc một chút rồi ngay lập tức lấy lại tinh thần bình thản như trước, Phương Trinh chỉ cười dịu dàng đáp.
- Chuyện này sao anh lại hỏi em? Hoàng Tống Hiên là anh trai của anh, là họ hàng bên nhà anh mà.
- Nhưng nó là bạn trai cũ của em.
Đinh Khải Thành khi nhắc đến Hoàng Tống Hiên liền không thể kiềm nổi cảm xúc, đặc biệt là khi nhớ lại khoảng thời gian hai người bọn họ yêu nhau.
Thấy anh tức giận, Phương Hinh chỉ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng có chút an ủi.
- Chuyện qua rồi mà, hơn nữa lúc trước là do em trêu đùa anh ta một chút, nếu anh muốn có thể mời anh ta.
Đinh Khải Thành nghe vậy khuôn mặt liền tươi tỉnh hơn hẳn, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Phương Hinh, giọng điệu đằm thắm.
- Thôi được, nghe em hết.
- Ủa? Anh Thành, sao anh lại ở đây?
- À, anh để quên đồ nên quay lại lấy, tiện thể hỏi thăm Hinh Hinh một chút. Em ấy đang ở trong nhà vệ sinh.
Hạ Miên bước vào phòng kí túc rồi đặt đồ ăn lên trên bàn, đối với nam sinh khác thì có lẽ cô đã đuổi thẳng mặt từ lâu. Khi biết Phương Hinh và Đinh Khải Thành quay lại làm lành, Hạ Miên cũng sẽ nương tay với anh ta một chút.
Cô nhỏ nhẹ đáp.
- Anh Thành, anh ở trong phòng kí túc xá nữ lâu như vậy nếu bị người khác phát hiện sẽ không hay, hơn nữa quy tắc ở đây là không cho người khác giới vào phòng. Anh...
Thấy được ý từ của Hạ Miên, Đinh Khải Thành cũng không mặt dày ở lại, trước khi đi còn đưa mắt nhìn vào nhà vệ sinh.
- Hinh Hinh, anh về nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt.
- Vâng...
Bên trong là một âm thanh yếu ớt hơi khàn vang lên, cuối cùng là tiếng đóng cửa và một khoảng không yên tĩnh.
- Thôi mà, Miên Miên phát hiện bây giờ.
Hoàng tống Hiên một tay đỡ lưng cô, một tay khác đặt lên sau gáy cô, đôi môi mềm mại chạm vào từng tấc da tấc thịt của Phương Hinh. Nơi nhạy cảm nhất vẫn là ở cổ.
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng mở tay nắm cửa nhưng sớm đã bị Hoàng Tống Hiên khóa chặt.
- Hinh Hinh, cậu làm gì trong đó vậy? Có phải sức khỏe quá yếu nên ngất đi rồi không? Cậu có nghe tôi nói không?
Hạ Miên hỏi dồn dập, trong khuôn mặt thoáng qua một chút lo lắng, bên trong vẫn là tĩnh vắng lặng lẽ không một chút động tĩnh nào.
Cũng may cô có giữ chìa khóa dự phòng, khi cánh cửa mở ra, Hạ Miên chỉ thấy Phương Hinh đang rửa mặt, còn Hoàng Tống Hiên sớm đã đứng sau cánh cửa.
Khi Hạ Miên đi đến bên cạnh bồn rửa mặt xem xét tình hình của Phương Hinh, Hoàng Tống Hiên đã lén ra ngoài rồi vụt mất.
- Hinh Hinh, có sao không? Không khỏe lắm sao?
- Ừm, tôi hơi mệt.
- Được rồi, để tôi dìu cậu ra ngoài nghỉ ngơi nhé.
...
Sau khi kì thi tốt nghiệp kết thúc, tiếp nối đó là lễ đính hôn cũng tiếp tục diễn ra. Hai gia đình sớm đã gặp mặt nhau từ trước nên đối với lễ đính hôn này đã thuận buồm xuôi gió một nửa.
Cả ngày Phương Hinh phải bày ra bộ mặt vui vẻ và hạnh phúc, nhiều lúc phải tự mình chủ động để Đinh Khải Thành không phát hiện ra.
Những buổi đi chơi riêng với anh ta quả thực vô cùng nhạt nhẽo, điều khiến cô mãn nguyện hơn cả là anh ta đã sẵn sàng phối hợp cùng Phương Hinh tiêu diệt nhà họ Hoắc.
Đây có lẽ là dấu ấn đặc biệt trong khoảng thời gian này. Nhưng Đinh Khải Thành vẫn vô cùng cẩn trọng, anh ta nói phải diễn ra lễ đính hôn trước mới xử lý chuyện công ty, mà điều này với Phương Hinh lại chẳng là vấn đề gì to tát cả.
- Hinh Hinh, em nói xem, lễ đính hôn nên có mặt người nhà hai bên, vậy em nói xem có cho phép thằng con hoang đó tham dự không? Anh vẫn đang còn phân vân do dự.
Phương Hinh ngồi trên sofa, trên tay cầm một chiếc ipad lướt xem nhà hàng nào phục vụ mới tốt, vốn dĩ tâm tình đang rất thư giãn thì bị câu nói của Đinh Khải Thành làm cho cứng đờ người.
Ba chữ "Thằng con hoang" phát ra từ miệng anh ta khiến cô vừa giận vừa tức, nếu không phải là đang giả vờ diễn kịch thì Phương Hinh đã chửi Đinh Khải Thành một trận te tua.
Cô hơi sốc một chút rồi ngay lập tức lấy lại tinh thần bình thản như trước, Phương Trinh chỉ cười dịu dàng đáp.
- Chuyện này sao anh lại hỏi em? Hoàng Tống Hiên là anh trai của anh, là họ hàng bên nhà anh mà.
- Nhưng nó là bạn trai cũ của em.
Đinh Khải Thành khi nhắc đến Hoàng Tống Hiên liền không thể kiềm nổi cảm xúc, đặc biệt là khi nhớ lại khoảng thời gian hai người bọn họ yêu nhau.
Thấy anh tức giận, Phương Hinh chỉ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng có chút an ủi.
- Chuyện qua rồi mà, hơn nữa lúc trước là do em trêu đùa anh ta một chút, nếu anh muốn có thể mời anh ta.
Đinh Khải Thành nghe vậy khuôn mặt liền tươi tỉnh hơn hẳn, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Phương Hinh, giọng điệu đằm thắm.
- Thôi được, nghe em hết.