Âm thanh rất giống con người nhưng lại không có bất kì hơi ấm nào, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, nơi âm thanh phả xuống đã dần tê dại. Cô bị oan, hoàn toàn bị oan, sao có thể chột dạ được.
Ngoảnh đầu ra sau, bóng dáng to lớn của Hoàng Tống Hiên bước đến, Hạ Miên khép nép bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ thầm cầu mong ông trời phù hộ cho cô và Phương Hinh được an toàn.
Hoàng Tống Hiên cúi người xuống sát Phương Hinh, gần đến nỗi chóp mũi sắp chạm nhau, mặc kệ sự nhòm ngó của mọi người.
Ánh mắt không dao động và gần như bị vẻ đẹp của Hoàng Tống Hiên thu hút, anh lại đang tìm ra sự gian xảo trong đôi mắt của cô, muốn tìm ra sơ hở.
- Phương Hinh, em muốn chết có phải không?
Cô chớp mắt, tinh thần như được lấy lại một cách nhanh chóng, khi đảo mắt nhìn đám đông, bọn họ vây quanh cô và anh với nét mặt tò mò thú vị.
Phương Hinh hơi ngơ ngác, một lúc sau lại đưa hai tay đẩy anh ra, Hoàng Tống lập tức giữ chặt cổ tay, không cho cô tự ý cựa quậy.
- Sao anh lại đến đây?
Cô nhỏ giọng ngọt ngào, nếu không phải anh đang tỉnh táo, có khi lại hết lần này đến lần khác tin tưởng cô.
Hoàng Tống Hiên hơi nghiêng đầu, khoảng cách giữa áo và cô cũng hơi giãn ra một chút, đôi mắt đen láy là vũ khí giết người tối thượng đang nhìn về phía nam sinh mặc áo sơ mi xanh dương, Chu Dật.
- Anh không tới thì sao biết được hai người đang có tình ý gì?
- Hoàn toàn không có.
Giọng nói Hoàng Tống Hiên thực sự vô cùng quyến rũ, nhỏ nhẹ đầm ấm lại không kém phần chiếm hữu, bao học. Phương Hinh lập tức phản bác, may thay cô bạn thân đã lên tiếng nói đỡ.
- Đúng vậy, cậu ấy không có, là do tôi không đúng, cậu ấy vẫn một lòng một dạ với cậu.
Thanh âm Hạ miên dần nhỏ đi trong từng câu chữ, cô hơi cúi đầu, dáng vẻ khá sợ hãi.
Năm tháng cấp ba Hoàng Tống Hiên được đồn đại là một nam sinh tàn bạo, từng đánh nhau trên dưới 100 người, chỉ là khi ấy che giấu quá kĩ, không hiểu sao dạo gần đây Hạ Miên đọc được, lại cảm thấy khá sợ hãi anh ta.
Hoàng Tống Hiên không mấy để ý, anh kéo ghế Phương Hinh sang ngồi cùng bàn với mình, bên kia có 5 người, đối phương đều là nam thanh nữ tú.
Đới Dĩ An và Chu Nhược Vân sao lại ở bên này?
Hạ Miên tinh mắt phát hiện, mà Phương Hinh vừa đổi bàn cũng dễ dàng nhìn ra.
Khoảng chừng trôi qua năm phút, mọi thứ mới bình thường trở lại, vốn dĩ người bao cả khối tân sinh viên là người giàu có, cách người ta thuê vũ đoàn nhảy cũng thật đầu tư.
Nhân lúc mọi người để ý đến cô gái xinh đẹp đang hát trên sân khấu, Phương Hinh hơi tựa người vào lòng Hoàng Tống Hiên, lặng lẽ hôn lên xương quai hàm của anh, dù sao chiều cao cô có hạn.
- Đừng giận em nữa, nếu em biết anh hôm nay sẽ tới em chắc chắn không đi cùng Chu Dật.
Hoàng Tống Hiên cúi đầu xuống, giọng nói bị cô thao túng trở nên dịu đi.
- Nếu anh biết em và cậu ta đi cùng nhau sớm hơn một chút, cơ hội hai người gặp nhau e là cũng không có.
- Anh có thể bớt suy nghĩ như vậy đi được không? Em thích tự do hơn.
- Vậy thì ngoan một chút.
Bữa tiệc dần bùng cháy hơn khi tiệc rượu cùng món ăn được bưng đến, không biết từ khi nào Chu Dật đã chuyển qua ngồi chung bàn với Hoàng Tống Hiên, nhường chỗ cho mấy cô gái khác. Trình Vũ cũng sớm đã có mặt.
Hạ Miên vẫn thường xuyên để ý Hoàng Tống Hiên, chỉ nhìn vào đáy mắt anh ta là nội tâm Hạ Miên sẽ gào thét, cô thầm thề, từ nay tuyệt đối không dụ dỗ Phương Hinh làm mấy điều dại dột kia nữa.
Tiệc chào đón tân sinh viên rất hoành tráng, Phương Hinh cũng không ngờ bản thân mình lại đến được những nơi thế này, quán bar này quả là quá xa hoa rồi.
Ăn một chút hoa quả, Phương Hinh phát hiện Hoàng Tống Hiên được người khác mời rượu, là nam sinh có khuôn mặt khá bắt mắt, ăn mặc hững hờ, nút áo chỗ hở chỗ kín, cơ bắp bên trong thực sự rất nóng mắt phụ nữ.
- Hoàng Tống Hiên, nghe danh đã lâu, tôi là Hướng Giang, đại thiếu gia của Hướng thị.
Hoàng Tống Hiên nghe xong lập tức nâng tầm mắt, mấy gia tộc tài phiệt anh từng nghe qua rất nhiều, biết đến rất nhiều, kể cả nhà họ Hướng.
Nghe nói đại thiếu gia của Hướng gia du học nước ngoài nhiều năm, là anh trai Hướng Kim, nhìn qua thì có vẻ anh ta khá ăn chơi nhưng lại rất tử tế.
Hoàng Tống Hiên đứng dậy, cầm ly rượu cụng với anh ta, nụ cười trên môi không quá đỗi tự nhiên cho lắm, suy cho cùng đều là phép lịch sự.
- Cảm ơn, tôi là Hoàng Tống Hiên.
- Tôi biết, anh là người có gia thế không tầm thường, tự mình đi lên, có phải hiện tại còn thừa kế một nhà hàng cổ có lịch sử hình thành hơn thập kỉ không? Một người không dựa dẫm vào ai như cậu, tôi rất thích.
- Cảm ơn anh.
Phương Hinh không cẩn thận ngước mắt nhìn, không ngờ người đàn ông bên cạnh cô lại không đơn giản như vậy.
Gia thế không tầm thường như lời Hướng Giang nói có phải sự thật hay không?
Phương Hinh dập tắt suy nghĩ khi nghe mấy cô gái bàn bên xì xào, cái gì mà hội trưởng hội học sinh, sinh viên đạt thành tích xuất sắc trong nhiều năm liền, nhận giải quốc tế trong và ngoài nước.
Không ngờ Hướng Giang này lại xuất sắc như vậy.
Ngoảnh đầu ra sau, bóng dáng to lớn của Hoàng Tống Hiên bước đến, Hạ Miên khép nép bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ thầm cầu mong ông trời phù hộ cho cô và Phương Hinh được an toàn.
Hoàng Tống Hiên cúi người xuống sát Phương Hinh, gần đến nỗi chóp mũi sắp chạm nhau, mặc kệ sự nhòm ngó của mọi người.
Ánh mắt không dao động và gần như bị vẻ đẹp của Hoàng Tống Hiên thu hút, anh lại đang tìm ra sự gian xảo trong đôi mắt của cô, muốn tìm ra sơ hở.
- Phương Hinh, em muốn chết có phải không?
Cô chớp mắt, tinh thần như được lấy lại một cách nhanh chóng, khi đảo mắt nhìn đám đông, bọn họ vây quanh cô và anh với nét mặt tò mò thú vị.
Phương Hinh hơi ngơ ngác, một lúc sau lại đưa hai tay đẩy anh ra, Hoàng Tống lập tức giữ chặt cổ tay, không cho cô tự ý cựa quậy.
- Sao anh lại đến đây?
Cô nhỏ giọng ngọt ngào, nếu không phải anh đang tỉnh táo, có khi lại hết lần này đến lần khác tin tưởng cô.
Hoàng Tống Hiên hơi nghiêng đầu, khoảng cách giữa áo và cô cũng hơi giãn ra một chút, đôi mắt đen láy là vũ khí giết người tối thượng đang nhìn về phía nam sinh mặc áo sơ mi xanh dương, Chu Dật.
- Anh không tới thì sao biết được hai người đang có tình ý gì?
- Hoàn toàn không có.
Giọng nói Hoàng Tống Hiên thực sự vô cùng quyến rũ, nhỏ nhẹ đầm ấm lại không kém phần chiếm hữu, bao học. Phương Hinh lập tức phản bác, may thay cô bạn thân đã lên tiếng nói đỡ.
- Đúng vậy, cậu ấy không có, là do tôi không đúng, cậu ấy vẫn một lòng một dạ với cậu.
Thanh âm Hạ miên dần nhỏ đi trong từng câu chữ, cô hơi cúi đầu, dáng vẻ khá sợ hãi.
Năm tháng cấp ba Hoàng Tống Hiên được đồn đại là một nam sinh tàn bạo, từng đánh nhau trên dưới 100 người, chỉ là khi ấy che giấu quá kĩ, không hiểu sao dạo gần đây Hạ Miên đọc được, lại cảm thấy khá sợ hãi anh ta.
Hoàng Tống Hiên không mấy để ý, anh kéo ghế Phương Hinh sang ngồi cùng bàn với mình, bên kia có 5 người, đối phương đều là nam thanh nữ tú.
Đới Dĩ An và Chu Nhược Vân sao lại ở bên này?
Hạ Miên tinh mắt phát hiện, mà Phương Hinh vừa đổi bàn cũng dễ dàng nhìn ra.
Khoảng chừng trôi qua năm phút, mọi thứ mới bình thường trở lại, vốn dĩ người bao cả khối tân sinh viên là người giàu có, cách người ta thuê vũ đoàn nhảy cũng thật đầu tư.
Nhân lúc mọi người để ý đến cô gái xinh đẹp đang hát trên sân khấu, Phương Hinh hơi tựa người vào lòng Hoàng Tống Hiên, lặng lẽ hôn lên xương quai hàm của anh, dù sao chiều cao cô có hạn.
- Đừng giận em nữa, nếu em biết anh hôm nay sẽ tới em chắc chắn không đi cùng Chu Dật.
Hoàng Tống Hiên cúi đầu xuống, giọng nói bị cô thao túng trở nên dịu đi.
- Nếu anh biết em và cậu ta đi cùng nhau sớm hơn một chút, cơ hội hai người gặp nhau e là cũng không có.
- Anh có thể bớt suy nghĩ như vậy đi được không? Em thích tự do hơn.
- Vậy thì ngoan một chút.
Bữa tiệc dần bùng cháy hơn khi tiệc rượu cùng món ăn được bưng đến, không biết từ khi nào Chu Dật đã chuyển qua ngồi chung bàn với Hoàng Tống Hiên, nhường chỗ cho mấy cô gái khác. Trình Vũ cũng sớm đã có mặt.
Hạ Miên vẫn thường xuyên để ý Hoàng Tống Hiên, chỉ nhìn vào đáy mắt anh ta là nội tâm Hạ Miên sẽ gào thét, cô thầm thề, từ nay tuyệt đối không dụ dỗ Phương Hinh làm mấy điều dại dột kia nữa.
Tiệc chào đón tân sinh viên rất hoành tráng, Phương Hinh cũng không ngờ bản thân mình lại đến được những nơi thế này, quán bar này quả là quá xa hoa rồi.
Ăn một chút hoa quả, Phương Hinh phát hiện Hoàng Tống Hiên được người khác mời rượu, là nam sinh có khuôn mặt khá bắt mắt, ăn mặc hững hờ, nút áo chỗ hở chỗ kín, cơ bắp bên trong thực sự rất nóng mắt phụ nữ.
- Hoàng Tống Hiên, nghe danh đã lâu, tôi là Hướng Giang, đại thiếu gia của Hướng thị.
Hoàng Tống Hiên nghe xong lập tức nâng tầm mắt, mấy gia tộc tài phiệt anh từng nghe qua rất nhiều, biết đến rất nhiều, kể cả nhà họ Hướng.
Nghe nói đại thiếu gia của Hướng gia du học nước ngoài nhiều năm, là anh trai Hướng Kim, nhìn qua thì có vẻ anh ta khá ăn chơi nhưng lại rất tử tế.
Hoàng Tống Hiên đứng dậy, cầm ly rượu cụng với anh ta, nụ cười trên môi không quá đỗi tự nhiên cho lắm, suy cho cùng đều là phép lịch sự.
- Cảm ơn, tôi là Hoàng Tống Hiên.
- Tôi biết, anh là người có gia thế không tầm thường, tự mình đi lên, có phải hiện tại còn thừa kế một nhà hàng cổ có lịch sử hình thành hơn thập kỉ không? Một người không dựa dẫm vào ai như cậu, tôi rất thích.
- Cảm ơn anh.
Phương Hinh không cẩn thận ngước mắt nhìn, không ngờ người đàn ông bên cạnh cô lại không đơn giản như vậy.
Gia thế không tầm thường như lời Hướng Giang nói có phải sự thật hay không?
Phương Hinh dập tắt suy nghĩ khi nghe mấy cô gái bàn bên xì xào, cái gì mà hội trưởng hội học sinh, sinh viên đạt thành tích xuất sắc trong nhiều năm liền, nhận giải quốc tế trong và ngoài nước.
Không ngờ Hướng Giang này lại xuất sắc như vậy.