Mục lục
Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

''Phun ra máu rồi mà cậu nhóc này còn có thể cứu sống!''

 

''Quá lợi hại!''

 

Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay vang dội, ánh mắt mọi người nhìn Tần Tranh đều là sự tán thưởng.

 

Còn cô gái kia lại vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, vừa rồi cô ta nói gì?

 

Tần Tranh không phải bác sĩ, không hiểu y thuật?

 

Người không hiểu y thuật còn biết châm cứu sao?

 

Cô gái cắn môi dưới, cảm thấy vô cùng xấu hổ, người cô ta mắng là không hiểu biết lúc này lại cứu sống người thiếu chút nữa bị cô ta hại chết!

 

Đến lúc này cô gái mới biết mình vừa làm ra chuyện gì.

 

''Thật xin lỗi...'' Cô gái cắn răng, thấp giọng xin lỗi, sau đó quay người rời đi, cô ta không còn mặt mũi ở lại đây nữa!

 

Tần Tranh rút hết châm bạc trên người ra, đang định trả lời cô gái kia thì phát hiện người ta đã không còn ở đây, mà lúc này xe cứu thương cũng đã đến bên ngoài.

 

Có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lo lắng chạy nhanh đến, anh ấy đẩy Tần Tranh ra, đỡ ông cụ lên: ''Bố, bố sao rồi? Sao đang yên đang lành lại ngất xỉu?''

 

Ông cụ này là bố anh ấy, hơn nữa cơ thể bố anh ấy vẫn luôn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện chứ?

 

Tần Tranh thấy vậy cũng không tiếp tục ở lại, người đã ổn không có vấn đề gì nữa, anh lập tức đi về phía trang viên.

 

Đàm Thành Huân đi sau cười nói: ''Đứa nhóc này giỏi thật, không ngờ cậu còn biết y thuật nữa đấy.''

 

''Nhà tôi là Trung y, cũng có phòng khám của mình, bệnh của ông cụ kia tôi đã gặp qua, tiện tay giúp thôi.'' Tần Tranh tùy ý nói, cùng Đàm Thành Huân đi vào trang viên.

 

Ông cụ được Tần Tranh cứu lúc này đang nằm trên giường bệnh tại bệnh viện.

 

Người trẻ tuổi đứng bên cạnh ông ấy, nhíu mày nhìn giấy xét nghiệm: ''Không có triệu chứng gì, sao bố lại đột nhiên ngất xỉu được chứ?''

 

Ông cụ cười nói: ''Già rồi, cơ thể không tốt cũng là chuyện bình thường.''

 

''Không thể được.'' Người trẻ tuổi thở dài.

 

Người trẻ tuổi kia tên Giang Quân, ông cụ này là Giang Lợi Dân.

 

Nhà họ Giang ở thành phố Giang tỉnh Thanh này là gia tộc đứng đầu, cũng là gia tộc đứng ra tổ chức cuộc thi lần này, lại còn là nhà đầu tư lớn nhất.

 

Nói cách khác, thắng thua của trận đấu này, nếu có thể trèo lên cây đại thụ lớn như nhà họ Giang thì thực lực chênh lệch đến đâu cũng nắm chắc ba phần thắng!

 

''Con đã tìm được đứa bé cứu bố hôm trước chưa?'' Giang Lợi Dân đã thay quần áo bệnh nhân ra, không có bệnh thì ông ấy cũng không thích chờ đợi ở bệnh viện.

 

''Không phải là khách quý thì chính là người dự thi, rất dễ tìm, con đã cho người tìm hiểu, tìm được rồi sẽ mang đến cho bố gặp.'' Giang Quân hơi nheo mắt, anh ấy luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

 

Sao lại có thể trùng hợp đến mức lúc anh ấy không ở đây thì bố ngất mà Tần Tranh còn xuất hiện đúng lúc như vậy chứ?

 

Không phải là tên nhóc kia có thù oán gì với cấp dưới anh ấy đấy chứ?

 

Nghĩ đến đây trong lòng Giang Quân xuất hiện sát khí, tìm được tên nhóc kia rồi xử là được rồi!

 

Chỉ cần là người uy hiếp đến sự an toàn của bố thì anh ấy sẽ không nhẹ tay!

 

Tần Tranh còn không biết rằng lòng tốt của mình đã bị người ta xem là lòng lang dạ sói, lúc này anh đang dọn dẹp phòng, buổi chiều Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng sẽ tới.

 

Đến lúc đó nhất định Sở Hiểu Đồng sẽ ở phòng với anh.

 

"Trước tiên đến sân bãi xem qua chút.'' Tần Tranh bỏ hành lí trong tay ra, khóa cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.

 

Nhưng vừa ra cửa lớn anh đã phát hiện có người theo dõi mình.

 

Tần Tranh nhanh chóng chạy ra xa.

 

Hai người đuổi theo sau Tần Tranh sững sờ, nhanh chóng đi nhanh hơn, đến khi họ tìm được Tần Tranh thì anh đã đứng trong một ngõ nhỏ, mà lúc này Tần Tranh đang quay lưng về phía bọn họ.

 

''Có việc gì sao?'' Tần Tranh lạnh nhạt nói.

 

''Anh Tần đúng không? Anh đã cứu ông chủ nhà chúng tôi, cậu chủ nói chúng tôi tìm anh đến nói chuyện.'' Ngữ khí của hai người cũng không quá thân thiện.

 

Tần Tranh nhíu mày: ''Không cần, tạm thời ông cụ không có gì nguy hiểm về tính mạng cả.''

 

''Hừ, anh Tần, tôi khuyên anh vẫn nên qua đó một chuyến thì hơn. Cậu chủ chúng tôi đang mời anh, nếu anh không đồng ý thì chúng tôi đành phải cưỡng chế đưa anh đi! Còn nữa cậu chủ chúng tôi có lời muốn nói với anh.''

 

''Anh không nên đụng vào nhà họ Giang, nếu đội của anh muốn thắng cuộc thi thì cũng không cần phải làm trái với lời của cậu chủ, nếu không nhà họ Giang chỉ cần nói một câu thôi thì đội của anh từ giờ cũng hết duyên với cuộc thi châu báu này rồi, thậm chí sẽ không ngóc đầu dậy trong cái giới này được!''

 

Ánh mắt Tần Tranh lạnh đi, anh quay đầu nhìn người đến: ''Ồ? Anh nói như vậy thì tôi thật sự muốn xem cậu chủ trong lời anh là người như thế nào đấy!''

 

Anh sao cũng không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể để Đàm Ký chịu tội cùng anh được.

 

Hơn nữa tạm thời những người này không có sát ý với anh, lúc này Tần Tranh mới đi cùng với họ.

 

Khoảng mười phút sau anh được đưa đến một quán trà, trước mặt là một thanh niên tuấn tú.

 

Khi người này thấy Tần Tranh thì hơi nhíu mày, anh ấy phát hiện trên người Tần Tranh không có chút sát khí nào.

 

Kì lạ thật?

 

Chẳng lẽ anh ấy nghĩ sai rồi?

 

''Cậu chính là người đã cứu bố tôi?''

 

Tần Tranh gật đầu: ''Đúng vậy.''

 

''Bố tôi chỉ đích danh nói muốn gặp cậu, trên tầng, đi theo tôi.'' Giang Quân nói, khóe miệng hơi nâng lên: ''Đừng có nghĩ đến chuyện giở trò, nếu không tôi sẽ khiến cậu chết rất khó coi!''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK