Mục lục
Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ thấy được cánh tay Lăng Chấn Vũ đã bị xoay thành một góc độ quỷ dị, giống như chỉ một giây sau sẽ bị bẻ gãy vậy, chuyện này khiến bọn họ không dám bước lên trước, sợ người tiếp theo bị vặn tay sẽ là mình.

 

''Sở Hiểu Đồng được tìm thấy ở nhà vệ sinh tầng hai, có phải là anh nhốt cô ấy lại không?'' Tần Tranh bình thản nói, giọng nói lạnh nhạt, giống như đang cùng người khác nói việc nhà.

 

Nhưng câu tra hỏi này lại khiến mọi người xung quanh ngẩn người.

 

Sở Hiểu Đồng? Bị nhốt ở nhà vệ sinh?

 

Lăng Chấn Vũ ngậm chặt miệng không nói, hai hàm răng cắn chặt vào nhau không nói lời nào, hận ý đối với Tần Tranh ngày càng cao, anh ta thề, chỉ cần hôm nay anh ta có thể ra khỏi tòa nhà này hôm nay, anh ta tuyệt đối sẽ khiến Tần Tranh sống không bằng chết!

 

Cạch!

 

Tiếng xương cốt ma sát vào nhau đột nhiên vang lên, người khác nghe thôi cũng thấy đau xương.

 

Lăng Chấn Vũ "a'' một tiếng.

 

''Tôi hỏi, anh nói.'' Giọng Tần Tranh lạnh như băng: ''Xem ra anh cũng không cần cánh tay này nữa.''

 

Nói rồi Tần Tranh tăng thêm sức vào cánh tay, không dừng lại tiếp tục bẻ thẳng.

 

Chỉ trong chớp mắt, cơn đau tận xuong tủy khiến sắc mặt Lăng Chấn Vũ trắng bệch, anh ta tin rằng Tần Tranh sẽ thật sự bẻ gãy cánh tay mình!

 

''A! Là tôi, là tôi làm tôi làm, buông tay tôi ra!'' Lăng Chấn Vũ gào to, đôi mắt đỏ bừng.

 

Hôm nay anh ta vốn dĩ muốn chơi chết Tần Tranh, vì sao! Vì sao mà bây giờ lại thành anh ta bị Tần Tranh đùa giỡn trong lòng bàn tay chứ!

 

Ồ!

 

Người xung quanh nhíu mày, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, không có ít người nhìn Lăng Chấn Vũ bằng ánh mắt khác thường.

 

''Hừ! Là vì người phụ nữ kia gieo gió gặt bão, chắc chắn là cô ta trêu chọc anh Lăng!'' Vẫn có mấy nữ sinh nói chuyện giúp Lăng Chấn Vũ.

 

''Tần Tranh, anh mau thả anh Lăng ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!''

 

Tần Tranh không cử động, tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Chấn Vũ, anh muốn đáp án, mà đáp án này anh sẽ hỏi, anh cũng sẽ không để ý đến việc người khác có nghe hay không, anh chỉ muốn đáp án của mình.

 

''Tôi hỏi lại anh, Hiểu Đồng bị hắt nước, dấu bàn tay trên mặt cô ấy có phải do anh làm hay không?''

 

Lúc này mấy nữ sinh kia hoàn toàn sửng sốt, cái gì?

 

Hắt nước? Dấu bàn tay?

 

Cái này... Là sau khi đánh xong thì nhốt người ta vào nhà vệ sinh sao?

 

Có người lên tiếng thì thầm, ánh mắt mọi người nhìn Lăng Chấn Vũ đều là sự khiếp sợ.

 

''Nói!'' Tần Tranh nói to, tay lại lần nữa dùng sức.

 

Răng rắc!

 

"A! Là tôi!'' Theo tiếng hét to của Lăng Chấn Vũ, cánh tay trực tiếp bị bẻ gãy.

 

Mỗi lần xương cốt ma sát vào với nhau đều khiến Lăng Chấn Vũ đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, mồ hôi ngấm ướt hết áo, trước mắt cũng biến thành màu đen.

 

Ánh mắt Tần Tranh vô cùng hung ác: ''Tốt! Vậy tôi muốn biết lí do anh đánh cô ấy! Nói!''

 

Lăng Chấn Vũ đau đớn trợn trắng mắt, anh ta không ngừng hít hơi lạnh: ''Đau đau đau! Tần Tranh! Con mẹ nhà mày!''

 

Đôi mắt Tần Tranh đều là hơi lạnh, hai tay dùng sức mạnh mẽ, răng rắc!

 

Cánh tay Lăng Chấn Vũ trực tiếp rũ xuống.

 

Yên tĩnh.

 

Toàn bộ người trong sảnh đều bị choáng váng, một giây sau tiếng hít thở đồng thời vang lên nhưng không ai dám nói gì.

 

Lăng Chấn Vũ vừa ngất đi đã bị một châm của Tần Tranh làm tỉnh.

 

''Đây mới chỉ là một cánh tay mà thôi, anh không nói thì chúng ta sẽ tiếp tục cánh tay còn lại.'' Tần Tranh giữ cánh tay khác của Lăng Chấn Vũ: ''Vì sao?"

 

Lăng Chấn Vũ hoàn toàn sụp đổ, anh ta không ngờ rằng Tần Tranh lại là người độc ác như vậy, anh ta lập tức kêu to.

 

''Là do cô ta giả vờ trong sáng! Vậy mà lại vì một người phế vật như anh mà đến tìm tôi, nói tôi đừng quấy rầy cuộc sống của mấy người nữa! Tôi nói cô ta đi theo tôi một đêm là xong việc, cô ta lại giả vờ thanh cao không đồng ý, loại người này chết cũng xứng đáng! Tôi chỉ dạy dỗ một chút mà thôi!''

 

''A!''

 

Đau đớn ập đến, Tần Tranh dùng thêm sức, cánh tay này cũng bị bẻ gãy.

 

Trong sảnh lập tức tràn ngập không khí kinh khủng, bữa tiệc vui vẻ giờ phút này lại biến thành địa ngục.

 

Tất cả mọi người đều không dám tin Tần Tranh tàn nhẫn như vậy, cũng không dám tin chuyện Lăng Chấn Vũ làm lần này.

 

Sắc mặt mấy nữ sinh kia trắng bệch, không dám tiếp tục nói gì.

 

Tần Tranh cũng không bỏ qua mà đặt chân lên đùi Lăng Chấn Vũ: ''Một vấn đề cuối cùng.''

 

''Mục đích anh tổ chức lần họp lớp này chính là vì trả thù Hiểu Đồng, đúng không?''

 

Lăng Chấn Vũ đã chết lặng, không ngừng run rẩy, thấy chân của mình cũng sắp gãy, anh ta khóc thành tiếng: ''Đúng, đúng là lí do này, tôi chính là vì trả thù cô ta, chơi chết anh! Tất cả mọi người đến đây đều trong kế hoạch của tôi!''

 

''Tôi nói họ ngăn anh lại, tôi đi giải quyết Sở Hiểu Đồng, đây đều là kế hoạch của tôi! Anh biết hết rồi đấy! Anh hài lòng chưa?''

 

Yên lặng gần năm sáu phút, Tần Tranh cười lạnh, rút chân lại: ''Rất tốt!''

 

Nhưng lúc này ánh mắt mọi người nhìn Lăng Chấn Vũ đều không như trước.

 

Ngay lúc này cảnh sát mà một nữ sinh gọi nối đuôi nhau đi vào.

 

Khi thấy hai cánh tay đang rũ xuống của Lăng Chấn Vũ, Vương Chấp đi đầu ngẩn người.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK