Mục lục
Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rắc rắc!  

 

Theo tiếng súng vang lên, tiếng gãy xương khiến người khác rợn người cũng vang lên.  

 

Bộp.  

 

Trong tay người đàn ông to cao kia còn cầm súng lục, nhưng cánh tay đã bị bẻ gãy.  

 

Hai chân gã ta khuỵu xuống đất, cổ cũng bị gãy theo một góc vô cùng kỳ lạ, nhưng không tắt thở, gã ta cũng không thể lộn xộn.  

 

Mọi người hít một hơi lạnh, lập tức nhìn về phía bóng đen mới lao đến.  

 

Bóng đen quay lưng về phía mọi người, trong lòng còn đang ôm nữ tiếp viên hàng không mới bị bắt cóc.  

 

''Anh...Anh không sao chứ?'' Giọng tiếp viên hàng không hơi run, cô ấy từ từ đứng lên, đi ra khỏi vòng tay của Tần Tranh.  

 

Cô ấy cẩn thận cúi đầu nhìn rồi đột nhiên la lên một tiếng: ''A! Anh chảy máu rồi!"  

 

Cô ấy nói xong thì lập tức nhìn về hành khách trong khoang: ''Có bác sĩ không, mau cứu anh ấy đi!''  

 

Tất cả mọi người không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tần Tranh có chút sợ hãi.  

 

Có thể bẻ gãy xương của bọn cướp, người này tuyệt đối không đơn giản.  

 

Tần Tranh che cánh tay, từ từ đứng dậy.  

 

Mặc dù tốc độ của anh rất nhanh nhưng vẫn không thể nhanh hơn đạn được, giây cuối cùng anh dùng cánh tay mình để cản lại.  

 

Đạn bay qua cánh tay, quẹt qua ngực rồi mới ghim vào ghế hành khách.  

 

''Không sao.'' Tần Tranh mở miệng, hơi kéo tiếp viên hàng không lại.  

 

''Chỉ trầy da thôi.'' Anh nói rồi nhìn về người nằm dưới chân: ''Còn bao lâu nữa thì đến?''  

 

Tiếp viên hàng không từ từ bình tĩnh lại: ''Nhiều nhất mười phút nữa.''  

 

Tần Tranh gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chỉ là người hơi lắc lư.  

 

Anh nhìn xung quanh một vòng, không yêu cầu ai giúp mình, mà nhờ tiếp viên hàng không mang hộp cứu thương đến, cởi áo ra, tự mình làm sạch xử lí vết thương.  

 

Hai tên cướp bị không ít dây thừng trói lại, có người đến nhà vệ sinh thông báo cho người bên trong, bên ngoài đã an toàn.  

 

Giang Nhiễm từ trong đi ra, vừa thấy Tần Tranh đã lập tức đi tới, vừa muốn hỏi anh có sao không đã thấy anh đang dùng băng gạc băng bó vết thương.  

 

''Anh bị thương rồi?''  

 

Giang Nhiễm nhíu mày: ''Anh nói anh không ở lại bên trong với tôi, cuối cùng thành như thế này? Cứu người là dùng bản thân anh cứu sao? Nhiều người như vậy, anh lợi hại lắm sao?''  

 

Tiếp viên hàng không được Tần Tranh cứu nghe thấy vậy thì không nhịn được mà tức giận nói: ''Cô gái, cho dù cô là bạn gái của anh ấy tôi cũng thấy cô đang quá đáng đấy.''  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK