Cuối tuần, sau khi cùng người yêu anh trưa, đáng ra Minh Trần phải đưa cô về nhà nhưng vì bận một số việc nên phải giữ cô lại.
- Nằm chơi đi, anh giải quyết công việc một lát.
- Ủa gì dạ? Rồi hông đưa người ta về luôn?
- Nay ngày nghỉ mà, ở lại chơi.
- Tại nói vậy thôi, chứ anh bận làm gì thì làm đi, đừng quan tâm tới em.
Anh véo má cô:
- Vậy ngồi đây chơi nha, anh vào phòng làm việc một xíu.
- Ừm.
Trời cũng đã về chiều, Minh Trần uể oải từ trong phòng bước ra thì thấy cô người yêu vừa cầm điện thoại vừa tủm tỉm cười, nét mặt rất đáng nghi. Anh chậm rãi đến gần, nhìn vào mà hình từ đằng sau. Đột nhiên, anh giật điện thoại trên tay cô, tắt tập phim đang coi dỡ trong sự ngỡ ngàng của cô.
- Anh làm gì dạ? Sao lấy điện thoại của em?
Minh Trần ngồi xuống, mặt nghiêm nghị:
- Ai cho em xem mấy thứ linh tinh này vậy hả?
Thuỳ My ngạc nhiên:
- Xem phim truyền hình chứ có xem cái gì bậy bạ đâu mà anh nói là xem linh tinh.
- Phim gì mà toàn là trai không vậy? Xem nhiều sẽ hại cho mắt đó.
Nghe đến đây, Thuỳ My liền phì cười: "Thì ra là đang ghen tỵ với mấy soái ca trong phim. Cái anh này đúng là dễ thương mà."
- Anh nghe nè, ngắm trai đẹp hằng ngày rất có lợi cho mắt và tinh thần đó.
- Vớ vẩn. Ai nói với em mấy điều vô lý đó vậy? Chân lý là phải như thế này: nếu em đã có bạn trai thì việc ngắm trai hằng ngày sẽ làm lão hoá mắt, dẫn đến em không còn thấy người nào khác ngoài bạn trai của em nữa.
- Cái anh mới nói mới thật sự là vô lý đó. Trả điện thoại cho em, nhanh lên!
- Hứa không coi nữa mới trả.
- Đừng khó tánh vậy mà! Để em nói cho anh nghe, em xem bộ phim này chỉ là vì cốt truyện thôi, em không quan tâm mấy anh diễn viên đâu. Nếu em muốn ngắm trai đẹp thì chỉ cần ngắm anh thôi là đủ rồi, đâu cần phải xem phim. Anh thấy em nói có đúng không? ("Đó là một biểu hiện của sự lươn lẹo")
- Hmm... cũng đúng. Được rồi, hôn một cái đi rồi trả cho.
Đoạn anh chìa má ra. Cô tỏ vẻ xéo sắc.
- Suốt ngày lợi dụng.
Anh nhìn cô, cười bình thản:
- Vậy khỏi lấy lại điện thoại nha!
Cô tỏ thái độ bất mãn tiến đến hôn anh, còn anh thì ung dung đắc ý chìa cái má bánh bao của mình ra, nhưng khi môi còn chưa kịp chạm má thì anh đã cố tình đổi má thành môi. Màn môi chạm môi làm cô nhất thời bất ngờ, đánh nhẹ vào vai anh.
- Anh này...
Anh cười toe toét, đưa điện thoại cho cô.
- Trả nè.
Mặt mày cô nhăn nhó khó coi, hằn học giật lấy điện thoại. Anh nghiêng đầu nhìn cô, thắc mắc:
- Sao vậy? Được trả điện thoại rồi mà sao không vui vậy?
Cô lườm anh:
- Suốt ngày ăn hiếp em.
- Anh ăn hiếp em như thế nào?
- Suốt ngày đòi hun người ta.
Anh nhìn cô, cười lớn:
- Trời ơi!
Đoạn, anh ôm cô trong lòng, thủ thỉ:
- Rồi, anh sai, anh xin lỗi! Có ai như em không? Được hôn trai đẹp mà còn cau có khó chịu là sao?
- Không thèm.
- Là em nói đó nha, mai mốt có thèm anh cũng không cho hôn đâu.
- Không cho thì hôn người khác.
Vừa dứt lời cô đã bị anh hôn liên tục khắp khuôn mặt muốn đảo điên. Cô vùng vằng đẩy anh ra:
- Trời ơi, anh làm gì dạ?
Anh vênh mặt:
- Đánh dấu chủ quyền, môi của anh, mắt của anh, trán của anh, má cũng của anh, cái gì cũng là của anh, đố thằng khác dám hôn.
- Không có cái gì của anh hết, tất cả là của em.
- Của em cũng là của anh.
- Ngang ngược.
- Có lẽ dạo này anh đã chiều hư em rồi thì phải, ăn nói ngày một ngang tàng.
Cô cười khẩy:
- Ngang tàng?
Anh thở dài:
- Cái thái độ này... Xem ra không cho cô bé một bài học là cô bé không sợ rồi.
Nói đoạn, anh đẩy cô nằm xuống sofa, mắt ánh lên tia nham hiểm, sau đó dùng hai tay... cù lét vào hông cô làm cho cô bật người nghiêng ngã.
- Aaaaa ha ha ha!!! Dừng lại! Đừng mà!
Anh vẫn cứ tiếp tục mặc cô đang vật vã:
- Em sợ chưa?
- Sợ... sợ! Em sợ rồi.
Lúc này anh mới chịu tha cho cô. Cô nhìn anh, thở dốc sau trận cười:
- Nói yêu... nói thương người ta... mà... vậy đó.
Anh cười cười, vuốt lại đầu tóc cho cô.
- Thương cho roi cho vọt.
Đoạn, anh khẽ hôn lên trán cô:
- Mai mốt không được như vậy nữa có biết chưa?
Cô nhìn anh, cười gật đầu:
- Ừm.
- Giỏi. Giờ thì đi về nè. Đưa em về rồi anh còn phải ghé qua công ty nữa.
- Hôm nay ngày nghỉ mà?
- Có việc đột xuất.
- Vậy thì về thôi.
Một năm trôi nhanh như cơn gió, Giáng Sinh lại sắp đến gần...
Minh Trần nhìn quyển lịch để trên bàn một lúc rồi đi ra ngoài. Anh dừng lại trước một cửa hàng bán quà lưu niệm, anh muốn tặng cho cô gái của anh một món quà gì đó thật ý nghĩa. Anh loay hoay mãi mới chọn được món quà ưng ý. Khi anh vừa định đưa tay lấy nó thì vừa hay một cô gái khác cũng định chọn món quà ấy. Minh Trần quay sang nhìn cô gái, nét mặt có chút ngỡ ngàng rồi cả anh và cô gái ấy đều bật cười. Cô gái ngập ngừng mở lời:
- Cũng lâu rồi... không gặp anh.
Minh Trần cho tay vào túi quần, lịch sự đáp:
- Ừm, đã lâu rồi. Em về nước khi nào vậy?
- Mới thôi. Chúng ta nói chuyện một lát có được không?
- Đương nhiên rồi.
Đó là Linh Linh, người vừa trở về từ Ý, là bạn cấp ba, đồng thời cũng là mối tình đầu của Minh Trần.
Trong một quán cà phê sang trọng, Linh Linh dịu dàng hớp một ngụm cà phê đắng rồi nhẹ nhàng đặt chiếc tách xuống bàn.
- Anh dạo này thế nào? Vẫn ổn chứ?
Minh Trần mỉm cười.
- Ừm, vẫn ổn. Còn em thì sao?
- Em sống rất tốt. Anh của bây giờ đã ra dáng một người thành đạt rồi đấy. Đang làm cho công ty gia đình hả?
- Không. Anh đang làm tại một doanh nghiệp nhỏ.
Linh Linh tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Có phải là thiếu gia Minh Trần ngày nào không? Anh mà cũng chịu bị người khác khuất phục sao?
Minh Trần bắt chéo chân, bình thản:
- Đơn giản là vì... Anh đã không còn là anh của ngày trước.
Linh Linh bật cười.
- Vậy... chắc là anh đã yêu người khác rồi hả?
- Ừm. Đâu ai sống mãi với quá khứ đâu em.
Linh Linh cười nhạt, nhìn ra cửa sổ:
- Vậy mà... em còn tưởng...
Minh Trần đột ngột cắt lời:
- Anh nghĩ chúng ta nên bỏ qua chuyện này đi. Sao đột nhiên em về nước vậy? Có việc gì sao?
Linh Linh nhìn Minh Trần hồi lâu rồi đáp:
- Nếu em nói... em trở về là vì anh thì anh có tin không?
Minh Trần cười lớn:
- Tất nhiên là... không tin rồi.
- Em đùa thôi. Em về thăm gia đình, lâu quá không về cũng nhớ nhà chứ anh.
Cả hai trò chuyện được một lát thì Minh Trần chủ động tạm biệt Linh Linh vì anh phải về lại công ty có việc gấp. Sau khi tạm biệt Minh Trần, Linh Linh lái xe về nhà với vẻ mặt đầy suy tư.
Tối đó, Minh Trần lại suy nghĩ về Linh Linh. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay đã làm sống lại những kí ức tưởng chừng đã bị lãng quên...
Đầu những năm cấp ba là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của Minh Trần. Quá nhiều biến cố ập đến làm anh dường như gục ngã. Nhưng rồi Linh Linh đã xuất hiện và giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Cả hai bắt đầu cảm mến nhau từ dạo ấy. Tình yêu của họ trong sáng và đẹp vô cùng. Cuối cấp ba, cả Minh Trần và Linh Linh đều đậu vào trường đại học mà họ mơ ước. Nhưng khi bước vào cánh cửa đại học mọi thứ đã thay đổi. Tình yêu hoa mộng của họ đã bị thay thế bằng những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Linh Linh lao đầu vào cuộc chơi, gặp gỡ nhiều thanh niên chất chơi, sành điệu, thế nên đối với cô lúc đó mà nói tình yêu với Minh Trần không có nghĩa lý gì cả. Do đó, kết quả mà Minh Trần nhận được sau gần ba năm yêu đương với Linh Linh là một sự phản bội đau đớn. Đến tận hôm nay, khi gặp lại cô sau ngần ấy năm anh vẫn còn cảm thấy có chút nhói đau.
Đang mãi đắm chìm trong dòng hồi tưởng, bỗng điện thoại Minh Trần reo lên. Là một số máy lạ, anh lưỡng lự một hồi rồi mới bắt máy:
- A lô!
Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nữ:
"Chào anh! Có nhận ra giọng của em không?"
Minh Trần thay đổi sắc mặt:
- Linh Linh?
"Đúng rồi, thật vui vì anh vẫn còn nhớ giọng nói của em. Vui hơn nữa là anh vẫn chưa đổi số điện thoại."
- Anh mới là người bất ngờ vì đến giờ mà em vẫn giữ số điện thoại của anh đấy.
"Vì anh là người quan trọng mà."
- Em gọi anh có gì không?
- Anh nghĩ là em không nên nhớ anh đâu. Nếu em nhớ anh thì cô gái của anh sẽ không vui đâu.
Minh Trần bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh gắt gỏng:
- Đủ rồi đó. Tốt nhất là khi anh còn cư xử đàng hoàng thì em nên tắt máy đi. Cuộc nói chuyện này thật vô nghĩa.
Vừa dứt lời, Minh Trần liền dập máy. Linh Linh khá bất ngờ về thái độ của Minh Trần, cô lẩm bẩm:
- Không ngờ bây giờ anh lại lạnh lùng với em như vậy. Nhưng em vẫn chưa bỏ cuộc đâu. Không biết cô gái nào lại có diễm phúc làm bạn gái của Minh Trần vậy nhỉ? Để xem khi biết được cái quá khứ "huy hoàng" của anh thì cô ta sẽ cảm thấy như thế nào? Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi...