- Tên đàn ông kia, hãy mau hiện nguyên hình và trả người yêu lại cho ta!
Thuỳ My liếc nhìn anh bằng ánh mắt đầy sát khí:
- Không bao giờ. Ta sẽ chiếm lấy thân xác này của người yêu ngươi mãi mãi và ngươi sẽ phải trở thành người của ta.
(Rồi, ta nói hai ông bà này đi đóng phim khoa học viễn tưởng là ngon lành.)
- Không! Ta sẽ bắt ngươi hiện nguyên hình bằng mọi giá!
Nói rồi Minh Trần chạy đến chỗ của Thuỳ My, xoè bàn tay ra bộ chưởng vào ngực cô. Theo phản xạ, cô dùng tay che ngực, trừng mắt với anh:
- Ê, bậy! Cái này là bậy. Xả vai đi!
Anh hạ tay xuống, cười ngây ngốc:
- Bậy thật. Vậy là em không phải đàn ông?
- Anh ôm em bao nhiêu lần rồi mà anh không cảm nhận được hả?
Minh Trần bất giác đỏ mặt, cười ngượng:
- Chỉ tại anh thấy em không ghen mà còn thích ngắm mấy gái nên anh mới nghĩ vậy thôi.
- Anh đúng thật là không có đầu óc mà. Việc em thích ngắm gái đẹp không có nghĩa em là đàn ông, em chỉ thích ngắm vì em ngưỡng mộ họ thôi. Còn anh là đàn ông nên anh có hứng thú với những cô gái là điều bình thường, khi nào anh có hứng thú với mấy anh chàng sáu múi, đẹp trai thì em mới phải xem lại.
Anh thở phào:
- Vậy mà cứ tưởng. Nhưng mà anh không nghĩ em tuyệt vời đến vậy luôn á. Suy nghĩ chu toàn cho người yêu. Vậy là sau này ra đường anh có thể thoải mái nhìn ngắm những "tâm hồn" to đẹp rồi!
Cô nhìn anh, cười "thân thiện":
- Anh muốn ngắm cái gì vậy anh? Tâm hồn gì mà to đẹp vậy anh? Em tán thành cho anh thoải mái ngắm nhìn hồi nào vậy anh?
Anh phì cười, véo má cô:
- Anh nói chơi thôi! Chớ làm gì có cái tâm hồn nào đẹp bằng em.
- Anh thấy được tâm hồn của em luôn?
- Thấy chứ, rành rành trước mắt vậy mà.
- Ehem! Cái tâm hồn nào mà rành rành trước mắt?
- Sự lương thiện, tốt bụng thể hiện rành rành trên mặt em sao mà anh không thấy được. Đó là biểu hiện của tâm hồn đẹp đó.
Cô bật cười:
- Anh đúng là cái gì cũng nói được.
- Vậy mới xứng làm người yêu em haha.
Cô cười cười, im lặng một chút rồi lại hỏi:
- À mà em hỏi này, anh vào bar chỉ để ngắm mấy cô gái thôi sao? Anh không còn làm gì khác hả? Ví dụ như chơi thuốc lắc chẳng hạn.
Bỗng, môi anh tắt hẳn nụ cười, trong lòng đã có nhiều lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường:
- Em đang hỏi linh tinh gì vậy? Anh làm sao có thể dính vào mấy vụ đó được. Nhưng tại sao... tự dưng em lại hỏi mấy việc đấy? Không lẽ... em đã nghe ai nói gì rồi?
Cô lắc đầu:
- Không có. Vì em thấy anh là người cô đơn mà thuốc lắc thì lại mang cho người dùng cảm giác được yêu thương nên em hỏi anh vậy thôi.
Anh cảm thấy có chút bất an: "Chẳng lẽ cô ấy đã biết được gì rồi sao?" Anh nhìn Thuỳ My một lúc rồi hỏi:
- Em nghĩ anh là người như vây sao?
Thuỳ My nhìn Minh Trần bằng ánh mắt buồn bã: "Đúng, em đã nghĩ về anh như vậy đấy. Em đã sai rồi phải không anh? Anh hãy nói là em đã sai rồi đi! Em không muốn tin anh từng là một kẻ nghiện ngập. Em không muốn tin đâu nhưng tại sao thái độ của anh lại như vậy? Tại sao anh lại tỏ vẻ lo lắng như vậy? Có phải anh đang muốn giấu em điều gì không?" Cô lắc đầu nói:
- Không. Làm sao anh có thể là người chỉ vì cô đơn mà tìm đến những thứ đó.
- Vậy nếu anh nói... anh đã từng sử dụng thứ đó thì em nghĩ sao?
Cô bất giác cảm thấy sợ hãi, cô sợ những gì mà Linh Linh nói đều là thật. Tim cô cứ run lên từng nhịp. Cô tự trấn an mình: "Không có gì đâu. Mà nếu có thì cũng đã sao? Tất cả đều đã là quá khứ. Ai mà không có quá khứ. Dù có là gì đi nữa mình cũng phải thật mạnh mẽ để chấp nhận. Có lẽ thứ anh ấy cần là một sự cảm thông..." Cô cười:
- Em không quan tâm. Không biết trong quá khứ anh là người như thế nào nhưng em biết anh của hiện tại là người đàn ông mà em có thể tin tưởng và dựa vào. Chỉ bao nhiêu đó là đủ rồi.
Anh có chút ngỡ ngàng về câu trả lời của Thuỳ My, anh tiếp tục:
- Em không sợ mình sẽ bị thất vọng nếu như ngày nào đó em phát hiện ra anh không tốt giống như em nghĩ mà chỉ là một thằng tồi tệ sao?
- Em sợ chứ, nhưng thứ em lo sợ không phải vì anh là một kẻ tồi tệ. Em chỉ sợ bản thân mình không đủ tốt để anh có thể tin tưởng mà trao gửi tâm tư. Em cũng sợ bản thân không đủ mạnh mẽ để anh có thể dựa vào.
Bỗng Minh Trần kéo Thuỳ My vào lòng, dùng vòng tay ôm cô thật chặt: "Còn thứ anh lo sợ nhất vào lúc này là mình sẽ mất em. Anh xin lỗi vì đã không thể nói với em tất cả. Anh không muốn giấu em nhưng anh không đủ can đảm để nói ra..." Anh khẽ vỗ về cô:
- Đừng sợ gì cả. Em đã quá tốt rồi, tốt hơn anh rất nhiều lần...
Hôm sau, tại sân thượng của một toà nhà gần nơi Minh Trần làm việc. Linh Linh đang bị Minh Trần chất vấn:
- Em đã đến gặp Thuỳ My có đúng không?
- Không có.
- Đừng có mà nói dối. Có phải em đã nói tất cả những chuyện trong quá khứ của anh cho cô ấy biết rồi phải không?
Linh Linh nhìn Minh Trần tỏ vẻ sợ hãi, cô ấp úng:
- Em... Em... Em không có...
Minh Trần nhẹ nhàng hỏi lại:
- Không có thật sao?
Linh Linh không dám nhìn thẳng vào mắt của Minh Trần, chỉ khẽ gật đầu. Minh Trần tiếp:
- Em vẫn như ngày xưa, vẫn cứng đầu và vẫn hay nói dối. Hôm qua, tại quán trà gần shop quần áo Angel, khoảng giờ trưa, em đã ngồi cùng ai ở đó?
Linh Linh ngỡ ngàng:
- Sao... sao anh biết?
- Em đừng hỏi nhiều, mau trả lời đi!
- À... Hôm qua... người ngồi cùng em không phải là Thuỳ My đâu, đó là bạn thân của em. Tụi em lâu ngày không gặp nên cùng nhau uống ly trà, tâm sự vậy thôi. Anh không cần bận tâm đâu.
Minh Trần cười, hỏi:
- Anh có nói em ngồi cùng Thuỳ My hả? Sao lại phải giải thích như thế?
- Ờ... thì...
- Nhưng anh thắc mắc là từ bao giờ mà Thuỳ My trở thành bạn thân của em vậy?
- Sao?
- Ngày hôm qua, người ngồi cùng bàn với em không phải là bạn thân nào cả mà chính là Thuỳ My. Anh nói vậy, có đúng không? Lúc anh còn nói chuyện tử tế thì em hãy mau nói sự thật cho anh biết đi!
Linh Linh bẽn lẽn nhìn Minh Trần, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng: "Vậy là con nhỏ đó đã kể hết chuyện mình gặp nó cho anh ấy nghe rồi sao? Cái con ranh này..."
Cô ấp úng:
- Thì... Đúng vậy, hôm qua em đã gặp Thuỳ My và đã nói cho nó biết tất cả về quá khứ của anh rồi...
Minh Trần quát lên:
- Sao em dám?
Linh Linh tức tối đáp trả:
- Sao anh lại quát em? Chẳng phải nó đã biết hết rồi sao?
Minh Trần bất ngờ:
- Cái gì? Cô ấy đã nói với em vậy sao?
Linh Linh thấp giọng:
- Đúng, nó nói nó đã biết tất cả rồi và nó chấp nhận điều đó, nó còn lên giọng dạy đời em...
Chưa nghe hết câu thì Minh Trần đã chạy đi mất. Linh Linh liền gọi với theo:
- Anh Minh Trần!