- Được rồi, anh đính hôn đi! Nhớ mời em.
Minh Trần vẫn giữ sắc mặt nghiêm trọng, gằng giọng:
- Thuỳ My! Anh không có đùa với em, những gì anh nói đều là thật.
Môi cô tắt hẳn nụ cười, ngỡ ngàng:
- Sao? Anh không đùa? Vậy... anh và chị ấy... sẽ đính hôn?
- Ừm. Anh xin lỗi...
Thuỳ My cười khẩy:
- Thôi hạ màn đi, đừng có giả bộ nghiêm túc để lừa em. Làm gì mà đính hôn nhanh vậy? Hai nhà chỉ vừa mới gặp nhau mà đã bàn chuyện đính hôn. Anh tưởng em ngốc à?
- Biết là khó tin nhưng đó lại là sự thật. Mọi chuyện đã được người lớn hai bên bàn bạc từ lâu rồi. Anh không thể làm gì khác được. Xin lỗi em...
- Anh nói thật sao?
Minh Trần buồn bã gật đầu. Nhìn thái độ của anh không giống như đang nói dối. Đột nhiên cô cảm thấy tim mình nhói lên từng cơn. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm giác trong cô cứ như là vừa từ thiên đàng rơi thẳng xuống ngục sâu không đáy. Cô bình tĩnh hỏi anh:
- Vậy chuyện mình tính sao đây?
Anh nhìn cô lúc này, mặt mày bình thản đến đáng sợ, tự dưng anh thấy lo nhưng vẫn cố diễn cho tròn vai:
- Thật lòng anh không muốn tổn thương em nhưng anh không còn cách nào khác. Chuyện chúng ta chắc sẽ phải...
- Em biết rồi. Anh về đi! Chúc anh hạnh phúc.
Cô cắt ngang lời anh rồi đuổi anh về. Anh cũng thuận theo ý cô mà rời khỏi. Lúc bấy giờ nước mắt cô mới rơi ra, những tiếng nấc vang lên nức nỡ đến xé lòng. Cô tự trách bản thân thật dở hơi. Chẳng phải cô mạnh mẽ lắm sao? Chẳng phải cô còn bảo anh khi nào lấy vợ phải mời cô sao? Vậy tại sao bây giờ biết người ta sắp lấy vợ lại khóc? Tại sao cuộc tình đẹp như mơ của cô lại có một kết thúc chóng vánh đến như vậy?
Đang một mình nức nỡ, bi thương, thất vọng, đau đớn thì cô chợt nghe thấy giọng nói của Minh Trần:
- Có người lúc nào cũng bảo anh cưới vợ nhưng đến khi anh cưới vợ thì lại khóc là sao?
Cô cứ ngỡ đó là những lời của anh ở trong tâm tưởng nên cứ thế mà đáp lại:
- Tại lúc đó nghĩ là... mình đủ mạnh mẽ để chấp nhận... nhưng giờ thì lại không thể... Em không nghĩ là sẽ đau đến vậy...
- Vậy giờ anh không lấy vợ nữa, anh chỉ là của mình em thôi, có được không?
Anh kéo cô ngã vào lòng mình, khẽ hỏi. Lúc này cô mới giật mình tự hỏi anh quay lại lúc nào. Cô dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, ấp úng:
- Chẳng phải... anh đã về rồi sao?
Anh mỉm cười:
- Em khóc như mưa thế này thì làm sao anh nỡ rời đi.
Cô lấy tay lau nước mắt rồi cố đẩy anh ra:
- Anh đừng như vậy. Nếu đã đồng ý lấy người khác rồi thì đừng quan tâm đến em, đừng khiến cho em phải hi vọng thêm nữa. Em xin anh, hãy đi đi!
- Anh cũng xin em, đừng đuổi anh đi mà! Em đuổi anh thì anh biết phải làm sao? (Nói như kiểu ông vô tội lắm vậy)
- Thì đi lấy vợ chứ làm sao.
- Em đau như vậy thì làm sao anh lấy vợ được đây?
- Vậy giờ anh muốn em phải làm sao?
- Tha thứ cho anh... vì đã lừa em. Thật ra... vụ đính hôn với Linh Linh là anh nói dối.
Thuỳ My mở to mắt nhìn anh:
- Cái gì? Nói dối?
- Anh xin lỗi, anh chỉ định đùa em chút thôi.
- Đùa? Sao anh có thể làm vậy với em? Nhìn em đau anh vui lắm hả?
- Anh biết anh sai rồi. Anh xin lỗi mà...
- Anh đi đi! Ra khỏi nhà em!
Cô đứng phắt dậy, mặc kệ chân đau, khập khiễng từng bước đẩy anh ra khỏi phòng. Nhưng người chưa bị đuổi đi thì chủ nhà đã bị ôm chặt, vùng vẫy cách mấy cũng không thể thoát ra. Anh luôn miệng:
- Anh sai rồi. Anh hối hận lắm rồi. Đừng đuổi anh đi mà!
Cô đánh anh, mắng anh, bảo anh bỏ cô ra nhưng anh vẫn khư khư siết chặt cô. Cô tức, cô cắn mạnh vào cánh tay anh nhưng anh không những không buông cô ra mà còn ôm cô chặt hơn:
- Em cứ cắn đi! Cắn anh đến khi nào em hả giận thì thôi.
Cô cắn anh nhưng cô cũng xót anh, cô không nỡ làm anh đau. Cô khóc ướt áo anh:
- Anh là cái đồ độc ác!
- Ờ, anh độc ác. Anh không xứng làm bạn trai em. Thôi thì để anh đập đầu vô gối chết quách đi cho xong.
- Ờ, anh đập đi! Đập cho chết luôn đi!
Đoạn, anh buông Thuỳ My ra rồi tiến đến giường của cô, liên tục đập đầu mình vào gối. Cô đang buồn muốn chết mà nhìn hành động điên rồ của anh lại không thể nhịn được cười, thành ra vừa khóc vừa cười trông như con dở hơi.
- Đủ rồi, dừng lại đi! Đừng có điên nữa.
Anh ôm gối, mặt mày hớn hở:
- Em cười rồi. Vậy tha thứ cho anh nha!
- Không.
Thuỳ My mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà, xoa nắn cái chân đau. Minh Trần thấy thế mới đi đến bên cạnh cô, ngọt ngào nịnh nọt:
- Còn đau hả? Để anh xoa bóp cho nha!
Anh vừa định đụng vào chỗ đau cô liền nắm lấy cánh tay anh, đưa mắt nhìn vết cắn của mình, không chảy máu nhưng vẫn còn hằn dấu răng, bầm tím. Cô chợt thấy xót xa trong lòng:
- Đau không?
Biết cô quan tâm, anh cười tủm tỉm rồi lại giả vờ:
- Đau lắm.
- Xin lỗi!
Thấy người ta xin lỗi nên anh được nước lấn tới:
- Em ăn gì mà răng nhọn quá vậy? Không biết có cần phải tiêm ngừa không nữa?
Cô lườm anh:
- Chắc không cần đâu vì em nghĩ là anh đã nhiễm bệnh rồi.
- Vậy theo em thì anh nhiễm bệnh gì?
- Bệnh điên á.
Bỗng anh tiến đến liên tục hôn cô, cô đẩy anh ra, hét lên:
- Anh điên à?
Anh mỉm cười:
- Ừ thì anh điên mà. Vì anh điên nên anh không thể làm chủ được hành vi của mình, em thông cảm.
Dứt lời anh lại siết chặt môi cô không để cho cô kịp nói thêm lời nào. Vì anh nhiệt tình quá nên cô cũng không nỡ từ chối nên quyết định điên cùng anh vậy, dù sao cũng là cô lây bệnh điên này cho anh.
Lúc sau, anh đỡ cô ngồi lên giường, mình thì ngồi dưới đất, ân cần thoa thuốc cho cái chân đau của cô. Cô nhìn anh một hồi rồi nói:
- Nhìn cảnh này tự dưng em nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau ở khu cắm trại anh cũng chăm sóc vết thương cho em như vậy nè.
Anh bật cười:
- Nhớ dai vậy?
- Chẳng lẽ anh không nhớ sao?
- Nhớ chứ. Ấn tượng vậy mà.
- À mà lúc đó tại sao anh quay lại cứu em dạ?
- Tại sợ lương tâm bị cắn nát thôi.
- Thấy một cô gái yếu đuối đang gặp hoạn nạn anh động lòng trắc ẩn cũng phải thôi.
- Yếu đuối mà bảo người ta đi đi, không cần giúp đỡ. Hoá ra là em giả vờ đuổi anh đi đó hả?
- Uầy... Em ghét anh nên đuổi thôi chớ giả vờ làm gì?
- Biết vậy ngày đó anh đã mặc kệ em rồi.
- Hối hận muộn màng.
Bỗng anh nhìn cô chăm chăm:
- Em nói thật đi, ngay từ lần đầu tiên là em đã thích anh rồi phải không?
Cô phì cười:
- Bớt ảo tưởng đi người yêu ơi! Đúng thật là anh rất đẹp trai nhưng vẫn chưa đủ sức khiến em thích ngay từ lần đầu tiên đâu. Với lại lần đầu tiên gặp anh em còn nghĩ anh là... mà thôi tốt nhất là không nên kể.
Anh tò mò:
- Là gì? Nói mau!
- Thôi, không nói đâu.
- Nói anh nghe đi mà! Em mà không nói là biết tay anh... Bây giờ anh đang điên lắm đây...
- Được rồi, được rồi, em sẽ nói. Lần đầu gặp anh em nghĩ anh là tên móc túi... Haha.