Chương 5: Không ngủ cùng nhau
Mặt trời lặn về phía tây, bầu trời đỏ rực.
Nhìn tình hình là tiệc cưới còn tiếp tục một lúc lâu, Lâm Mộng Phạn đã bị Lục Lương Triết kéo ra ngoài.
“Anh muốn làm gì?” Lâm Mộng Phạn hất bàn tay đang kéo mình ra, trên hiện rõ vẻ nghỉ ngờ.
“Đi về”
“Đi đâu?”
“Nhà”
Nhìn đại sảnh ồn ào, Lâm Mộng Phạn khó hiểu: “Nhưng mà khách còn chưa về...”
Không đợi cô dứt lời, Lục Lương Triết đã cắt ngang: “Bọn nhìn cô với vẻ thương hại cô không thấy sao?”
Lâm Mộng Phạn ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi giống như người cần người khác thương hại sao?”
“Cô chọn gả cho tôi thì người khác kiểu gì cũng sẽ nhìn cô bằng ánh mặt đầy thương hại” Ngữ điệu Lục Lương Triết không có chút thương hại, chỉ có mỉa mai và hả hê.
Lâm Mộng Phạn bĩu môi, không để ý: “Thế thì sao chứ, tôi không quan tâm”
Về tới biệt thự nhà họ Lục, Lâm Mộng Phạn nhìn căn biệt thự mà người khác mơ ước trong lòng có một loại cảm giác lạ lùng. Cuộc sống mới của cô sẽ bắt đầu từ nơi này.
Lâm Mộng Phạn trước từng tham gia không ít đám cưới nhưng cô chưa thấy mới được nửa đám cưới, khách khứa còn chưa rời đi thì cô dâu chú rể đã đi khỏi. Đúng là quái thai, Lâm Mộng Phạn cảm thán trong lòng.
Vào trong biệt thự, Lục Lương Triết cứ thế đi ở phía trước, tựa như Lâm Mộng Phạn không tồn tại.
Lâm Mộng Phạn bị lờ đi, hai tay cô nắm thành nắm đấm. Anh cho rằng anh không nhìn tôi thì tôi sẽ biến mất sao.
Lâm Mộng Phạn đi theo sau người Lục Lương Triết vào trong phòng cưới, nhưng mà vừa đi vào thì Lâm Mộng Phạn sửng cả người.
Trong phòng làm gì có không khí cưới, trắng tinh lóa mắt, không hề giống phòng
cưới mà càng giống phòng bệnh!
Lục Lương Triết cởi đồ vest tiện tay ném sang một bên rồi biếng nhác ngồi ở trên ghế sofa trắng. Dù thể khuôn mặt đẹp trai của anh ta cũng không thay đổi một chút nào.
“Phòng của cô” Anh ta chỉ tay vào tủ quần áo.
“Phòng của tôi?” Lâm Mộng Phạn nhíu con, suy nghĩ nói: “Chúng ta không ngủ cùng nhau, anh để tôi ngủ ở tủ quần áo?”
Sau khi đánh giá cô từ trên xuống dưới, Lục Lương Triết đổi tư thế thoải mái hơn, vẻ mặt hài hước: “Tôi sợ giường tôi không chịu được tốc độ đổi vợ của tôi”
“Không ngờ anh vẫn..”.
Lâm Mộng Phạn chưa hết lời thì Lục Lương Triết đã ngắt lời: “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không thích cô làm bẩn giường tôi.”
Lâm Mộng Phạn hơi nhăn mày, không tiếp lời: “Vậy anh cũng không nên để tôi ngủ trong tủ quần áo”
“Mở tủ ra”
Mặc dù không biết vì sao nhưng Lâm Mộng Phạn vẫn mở tủ quần áo. Lâm Mộng Phạn nhìn trong tủ lác đác vài bộ quần áo, trong nháy mắt cứng cả người.
Lâm Mộng Phạn rất ít thể hiện cảm xúc nhưng mà lúc đó cũng bị giật mình. Cô cuối cùng cũng hiểu, tám người phụ nữ trước đó tại sao không thể chịu đựng được Lục Lương Triết.
Bên trong tủ ở sau lớp quần áo, có một cánh cửa bí mật. Nếu như không quan sát cẩn thận thì không phát hiện ra được.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng, tám người phụ nữ trước đó lần đầu tiên thấy nơi này thì cảm thấy như thế nào.
“Đây sao?” Lâm Mộng Phạn chỉ chỉ cửa.
“Thế thì...sáng mai gặp lại”
Lâm Mộng Phạn đóng cửa dựa vào cửa, thở dài một hơi. Nếu như không muốn thất bại thì phải có can đảm chịu đựng bất kỳ việc gì.
Điều gì nhất làm cô mừng là phòng tuy nhỏ nhưng mà không giống phòng bệnh mà còn có chút giống chỗ cho người ở.
Cô mỉm cười đứng ở đó một lúc lâu, váy cưới xa hoa thắt chặt làm cô nghẹt thở.