Bực tức vì lời nói của Lâm Mộng Phạn nhưng không thể làm gì, Lâm Duyệt Ái trút giận lên mẹ mình.
Cô ta cáu giận đi tìm Từ Nhược Hoa, mặt đỏ bừng, la hét điên cuồng: “Con rốt cuộc có phải do mẹ sinh ra không?”
Từ Nhược Hoa bị tiếng la của cô ta làm kinh động, nhanh chóng bịt miệng Lâm Duyệt Ái, kéo sang một bên, sợ Lục Lương Triết nghe thấy sẽ không hay.
Bà ta nhìn con gái, ngạc nhiên hỏi: “Con làm sao vậy con gái? Đang yên ổn tự nhiên nổi giận? Con không phải do mẹ sinh ra lẽ nào nhặt con từ thùng rác về?”
.
Tiếng quát tháo của Lâm Duyệt Ái vẫn không bé đi: “Con nghĩ là do mẹ nhặt về đó, nếu không thì lúc đầu bố con sẽ gả con vào nhà họ Lục, tại sao mẹ lại ngăn cản? Nếu không phải mẹ ngăn cản, con hồ ly tinh Lâm Mộng Phạn đó sẽ không ở trước mặt con tác oai tác quái”
Càng nghĩ càng tức, Lâm Duyệt Ải dậm chân thật mạnh: “Bây giờ nó là phượng hoàng trên cao, quá đắc ý rồi, còn không xem con ra gì, vừa rồi còn dám cả gan sỉ nhục con!"
“Gì cơ! Nó dám sỉ nhục con gái mẹ! Con bé đó nói những gì?” Từ Nhược Hoa trợn tròn hai mắt, mặt đanh lại.
“Cô ta nói... loại người như con, Lục Lương Triết chẳng thèm để mắt” Lâm Duyệt Ái
vừa nói vừa khóc nấc lên.
“Được lắm Lâm Mộng Phạn, ỷ vào bản thân có mấy phần tự đắc, đã dám bắt nạt con bà, bà sẽ không để yên!” Gạt nước mặt cho con gái, bà ta tiếp tục an ủi: “Con gái ngoan, đừng khóc, đợi một thời gian nữa nó bị nhà họ Lục ruồng bỏ, ngoan ngoãn trở về nhà họ Lâm, đến lúc đó xem mẹ xử lý nó thế nào!”
“Ruồng bỏ ư? Chẳng lẽ mẹ không nhìn ra sao? Cô ta tinh vi hơn mẹ nghĩ đó, mẹ xem còn mê hoặc được Lục Lương Triết rồi. Đều tại mẹ, nếu không cơ hội hạnh phúc ngàn. vàng của con sẽ không thuộc về cô ta. Con ghét mẹ!” Hét lớn xong Lâm Duyệt Ái khóc
chạy đi.
Nhìn bóng con gái dần khuất xa, Từ Nhược Hoa đứng lặng một lúc lâu, trong lòng
buồn bã, con gái bảo bối của bà đúng là nhìn trúng Lục Lương Triết rồi, mà để ý cách anh đối xử với Lâm Mộng Phạn càng làm bà khó chịu.
Kế hoạch ban đầu của bà ta là loại bỏ Lâm Mộng Phạn khỏi nhà họ Lâm, vứt định vào hố lửa, ai mà tin được trong hổ lửa có con Phượng Hoàng, ả tiện nhân mới có vài ngày đã trở thành Phượng Hoàng cao quý!
Bây giờ đừng nói là Duyệt Ải, ngay cả Từ Nhược Hoa cũng ghét chính mình. Đúng là hại người không thành lại thành ra làm khổ chính mình. Trên đời này còn điều gì tệ hơn nữa đây?
Nhưng hiện tại Từ Nhược Hoa đều phải nhẫn nhịn những nỗi lo, sự oán hận xuất hiện trong tâm trí. Cậu chủ nhà họ Lục là người như thế nào, cả Hải Thành này đều biết, anh muốn dậm chân thì cả Hải Thành cũng phải lay chuyển, bọn họ làm sao dám đắc tội!
Chừng nào còn bám víu vào nhà họ Lục, nhà họ Lâm bọn họ về sau sẽ không phải lo lắng về việc không thể làm ăn hay không thể kiếm tiền, không chừng trong tương lai có thể trở thành tài phiệt.
Bữa trưa cũng thịnh soạn bất ngờ, Lục Lương Triết và Lâm Mộng Phạn được xếp chỗ dành cho khách quý mâm trên, Lâm Duyệt Ái ngồi đối diện họ.
Lâm Văn Thạch lấy ra bình rượu quý lâu năm, lấy lòng con rể: “Con rể tốt của ta, hôm nay chúng ta cùng uống chung vui, không say không về”
Lâm Mộng Phạn bất ngờ trước tửu lượng của Lục Lương Triết, một chai rượu trắng vừa mới hết cạn, nhưng anh vẫn chưa say, còn gắp thức ăn cho cô.
Có điều cô thấy ánh mắt Lục Lương Triết vô cùng kinh ngạc, người đàn ông này làm sao có thể biết cô thích ăn món nào. Hai người họ vẫn chưa thân thiết đến mức này! Con người Lục Lương Triết, nhìn kỹ không giống mẫu người phụ nữ thích.
Mắt nhìn Lục Lương Triết uống rất nhiều, Lâm Mộng Phạn hơi lo lắng giật lấy chén rượu của anh: “Đừng uống nữa. Ai đoán được khi say anh ấy sẽ nói những gì.
Trong mắt người nhà họ Lâm, hành động này của cô càng tăng thêm phần ân ái, không quay đầu cô cũng nhận thấy ánh mắt ghen tỵ của mọi người.
Nhìn lại trong bát mình đầy thức ăn, Lâm Mộng Phạn không khỏi ngạc nhiên, có phải con người Lục Lương Triết không vậy? Trước đây đối với cô đầu có tử tế như vậy, bây giờ lại đối tốt với cô!
Nhận ra tâm tư của cô, Lục Lương Triết thì thầm vào tai cô: “Không cần tò mò tại sao tôi biết khẩu vị của cô, chính vì những thứ cổ càng thích ăn thì tôi càng ghét!”