Ở Hải Thành, trong một căn biệt thự kiểu Âu màu trắng, Lâm Văn Thạch nâng tách trà trong tay hơi nhíu mày. Anh ta nhìn chằm chằm vào trang nhất nổi bật trong một bài báo, có viết: Cuộc hôn nhân của đại gia bậc nhất tỉnh ta Lục Lương Triết tan vỡ, cao tăng chỉ cho mẹ anh ta dùng ngàn vàng xin cưới con dâu có hai bộ “mộc” trong tên.
Sau khi Lục Lương Triết ly hôn lần thứ tám, mẹ anh ta đứng ngồi không yên bèn lên núi cầu cứng, mong thần phật có thể giúp tiêu tại giải nạn để kết thúc tình trạng này.
Cao tăng xem bói cho bà chỉ ra mệnh của Lục Lương Triết thiếu mộc, chỉ kết đối với người có hai bộ “mộc” mới có thể tránh được bi kịch ly hôn lặp lại này Những bà không mừng, trái lại chỉ thấy càng thêm phiền muộn. Hải Thành là thành phố lớn bậc nhất cả nước, kinh tế phát triển người lại nhiều. Như thế thì làm sao tìm được lựa chọn thích hợp cho con trai của bà? Sau khi suy nghĩ tới lui, bà quyết định tổ chức một buổi tiệc kén vợ để con trai mình có thể gặp mặt những cô gái này cùng lúc và để cho anh ta có thể chọn được một người vừa lòng.
Tin tức vừa lộ ra, cả thành xôn xao. Thời đại này có tiền mua tiên cũng được, cưới tám lần hay là trăm lần thì những cô gái hám cái sính lễ ba tỉ kia cũng đua nhau tới; buổi kén vợ hân hoan không kém gì tuyển chọn lên sóng TV.
Lâm Văn Thạch để tờ báo xuống gõ một chữ cái trên đó do dự nói: “Hay là để cho con gái mình đi”
"Ông điên sao, để cho Duyệt Ái đi tuyển chọn? Ông muốn đẩy con gái ruột mình vào ao bom hố lửa sao? Chẳng lẽ ông không biết tên Lục Lương Triết đó biến thái, hành vi máu lạnh, quái đản à?”
Từ Nhược Hoa chống nạnh, lớp trang điểm đẹp đẽ trên mặt bà ta cũng không thể che được vẻ dữ dằn. Ai quen biết bà ta cũng biết tính bà ta như cái nồi áp suất sắp nổ, không dễ chọc.
“Bà cho rằng tôi làm thế để làm gì, còn không vì cái nhà này sao. Nếu không phải là vốn lưu động của công ty âm, tôi có thể làm cái trò mèo này sao!” Lâm Văn Thạch thở dài đặt tách trà xuống, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. “Hôn nhân của Lục Lương Triết trước giờ đều dài chưa quá ba tháng, chỉ cần con gái chúng ta nhịn chút, chúng ta đã có trong tay ba ti."
“Nói nghe nhẹ nhàng thế sao ông không đi! Loại đàn ông không giải quyết được vấn đề còn để con gái đi giải quyết hộ. Con bé ly hôn rồi sau này ai muốn cưới nó”.
“Tôi thực ra cũng muốn đi chứ!” Lâm Văn Thạch liếc mắt nhìn Từ Nhược Hoa, mặt bà ta đầy vẻ không vừa ý.
Lâm Văn Thạch xòe tay, tức giận nói: “Nếu như bà đi được thì tôi cũng muốn bà đi! Tiếc là người ta muốn con gái tên có hai bộ “mộc”, tôi làm thế nào được”
Từ Nhược Hoa hơi khựng rồi đẩy Lâm Văn Thạch một cái: “Ông ngốc à, ông còn một đứa con gái nữa còn gì? “Chuyện tốt” như thế này, Duyệt Ái chúng ta đương nhiên phải nhường cho chị gái mình rồi.”
Từ Nhược Hoa nhếch mép cười đắc ý, bà ta lẩm bẩm nói: “Lâm Mộng Phạn, tên đặt nghe hay quá. Con bé tên đâu chỉ có hai bộ “mộc”, với cái tên đó thì nó cũng là người nên đi”
Ngoài cửa, có một người với khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp đã ở đó. Trong mắt đối. mắt đen trong trẻo của cô lóe qua chút âm u.
Cô trước giờ chưa từng tranh đua gì, chỉ bởi vì cô chỉ là đứa con riêng của Lâm Văn Thạch và gái quán bar. Cho nên mặc dù cô mới là con cả nhà họ Lâm nhưng trước giờ nhà họ Lâm chưa ai từng thừa nhận có đứa con gái như cô. Đến tận hôm nay gặp “chuyện tốt” thì bọn họ mới thừa nhận cô.
Lâm Mộng Phạn nhếch khóe miệng, nở một nụ cười châm chọc.