• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật vất vả cả nhà mới được rảnh một ngày, Lâm Uyển Uyển vốn không định ra ngoài, chỉ là lại nhận được tin tức Vương chưởng quỹ của Hương Mật truyền đến, tương hồng trước giao toàn bộ đã bán hết, đã hết hàng mấy ngày nay, để cho bọn họ nhanh chóng đem phần còn lại đưa đi qua, mới đi theo Khương Gia Minh ra cửa. Nếu không phải Vương chưởng quỹ sai người tới đưa tin, Lâm Uyển Uyển thật đúng là đã quên chuyện này.

Một là đi xe trâu về phía tây, một là đi bộ về phía đông, vô tình gặp nhau trên đường. Đột nhiên nhìn thấy người nhị phòng, Lâm Uyển Uyển có chút đau đầu đỡ trán, bình tĩnh mấy ngày rốt cục vẫn xuất hiện trước mặt cô nhảy nhót, lần này lại là muốn giở trò quỷ gì đây?

Khương Gia Minh cũng đối phó rất lợi hại, hắn thật sự quá hiểu nhị ca hắn, đầy bụng toàn là trò xấu, không thể không đề phòng, ngay cả nhị tẩu cũng vậy. Hắn thật không biết phải đối đãi như thế nào với những người đã trơ mắt đẩy cả nhà bọn họ vào vực sâu, vốn định giả vờ như không nhìn thấy đi qua, ai biết đối phương lại ngăn ở giữa đường, khiến cho xe trâu không thể không dừng lại.

Khương Gia Huy mắt thấy hai phu lão Tam ngay cả phản ứng cũng lười cho bọn họ, trong lòng không thoải mái, chỉ là trên mặt không có hiện ra, hắn ở bên ngoài lăn lộn quen rồi, thấy qua cách người ta nói chuyện với người khác, điểm này không làm khó được hắn, hôm nay không giống như bình thường, bất mãn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể đè xuống, "Lão Tam, đây là muốn đi đâu?"

Sắc mặt Phương thị có chút mất tự nhiên, Lâm thị vẫn luôn bị nàng chà đạp dưới chân lại có được phong quang ngày hôm nay, nhà mới xây sáng sủa đẹp đẽ hơn nhà cũ, người trở nên trẻ trung xinh đẹp lạ thường, khiến nàng thật sự ghen tị tam phòng hiện giờ không những có đất có nhà mà còn mua được cả xe trâu nữa, nhị phòng bọn họ so với tam phòng hiện tại cách một đoạn dài, nhất thời làm nàng không thể tiếp thu được sự thật này.

Không đợi Khương Gia Minh mở miệng, Khương Liên Hằng liền nhịn không được, mặt mày cáu gắt hét lên, "Ta muốn ngồi xe trâu, các người tránh cho ta." Hắn đi chân trần đau chân, cả người đều cảm thấy mệt mỏi, mắt thấy nhà Tam bá ngồi xe trâu tốt như vậy, hắn nào cam tâm, cha cùng nương đều nói qua, Tam bá bọn họ chẳng là cái thá gì, hắn cho rằng xe trâu chính là đồ của hắn.

Khương Gia Minh cùng Lâm Uyển Uyển ở phía đối diện nhíu chặt lông mày, đứa cháu trai này thật đúng là được giáo dục sai lệch mà ra, lời nói ra khỏi miệng một chút cũng không có dầu óc, khó trách bọn hắn một mực không để vào mắt, khó trách bọn họ vẫn chướng mắt, nếu biết suy nghĩ trong lòng của Khương Liên Hằng hai phu thê bọn họ phỏng chừng còn phải buồn bực thêm.



Hai người đều không nhúc nhích, Khương Liên Hằng có chút không kiên nhẫn, trực tiếp trèo lên xe trâu, bộ dáng muốn đẩy hai phu thê họ xuống xe trâu.

Chỉ có sức lực nhỏ bé của hắn, Lâm Uyển Uyển thật đúng là không sợ, trực tiếp bắt lấy tay nó khiến nó không thể nhúc nhích, người từ xa xôi lặn lộ tới cướp xe trâu, cũng may lúc trước không mua xe ngựa, bằng không lúc này còn không biết thế nào, trong lòng Khương Gia Minh thầm nghĩ.

Khương Gia Minh lạnh lùng mở miệng, "Nhị ca, tiểu hài tử không hiểu chuyện, còn phải dạy dỗ nhiều hơn mới đúng."

Lâm Uyển Uyển trong lòng hô to, tướng công bá đạo!

Khương Gia Huy mặt tối sầm lại, lão tam luôn thành thật cũng dám nói chuyện với hắn như vậy, sắc mặt Phương thị cũng không tốt, nhi tử của mình bị người ta nói không có giáo dưỡng, lại còn llà người nàng vẫn luôn coi thường nói ra lời này, trong lời nói rõ ràng ý tứ nàng không biết dạy con, thiếu chút nữa không nhịn được khẩu khí này. Nếu không phải có việc cần nhờ, bọn họ đã sớm xông lên đánh nhau, nghĩ đến chuyện sau này lại không thể không hít sâu một hơi nở nụ cười tiến đến chào hỏi.

Khương Gia Huy miệng cười cứng đờ nói, "Lão tam, ngươi nói cái gì vậy, Hằng nhi là cháu trai ngươi, ngươi cũng phải kiên nhẫn đối đãi một chút."

"Đúng vậy, tam đệ, Hằng nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện." Phương thị phụ họa nói.

* * * Khóe miệng Lâm Uyển Uyển khẽ giật giật, chín tuổi, nếu ở hiện đại thì thật đúng là một đứa trẻ, còn là một học sinh tiểu học, nhưng ở thời đại như vậy, mười ba mười bốn tuổi đều có thể cưới tức phụ nhanh hơn còn có thể làm cha rồi, lý do qua loa như vậy là muốn lừa gạt ai, lại nhìn Khương Gia Minh cũng đầy vẻ khinh thường, lại càng không có sức thuyết phục, bầu không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.

Lâm Uyển Uyển bĩu môi, buông tay đem Khương Liên Hằng thả ra, có chút không kiên nhẫn mở miệng, "Nhị ca Nhị tẩu, chúng ta không cùng đường, vẫn là mau mau mang theo cháu trai rời đi đi, không lại chậm trễ thời gian."

"Đệ muội, đừng nói như vậy, ta cùng nhị ca của ngươi nhị ca chính là cố ý đi một chuyến tới tìm các ngươi." Phương Thị vội vàng nói.

"Đúng đúng đúng, lão tam, đệ muội, nhị ca có một chút việc muốn tìm các ngươi."



Lâm Uyển Uyển cùng Khương Gia Minh khó hiểu liếc nhìn nhau, thì ra không phải vì xe trâu mà tới, vậy thì là vì sao?

"A, vậy nhị ca có chuyện gì?"

"Lão tam, là như vậy, ngươi nhìn Hằng nhi đã lớn như vậy, hai đứa con trai nhà đại ca đều ở học đường trên trấn, ta nghĩ cũng đưa Hằng nhi đi học đường.."

Khương Gia Minh bất đắc dĩ, việc này hắn cũng không giúp được a, chính hắn cũng có hai đứa con trai, cũng nên đưa học đường, còn không biết đi tìm ai nhờ hỗ trợ. Chỉ có Lâm Uyển Uyển cảm thấy có chút không thích hợp, nói đến đứa cháu này trước khi chưa phân gia cũng đã đi qua học đường, đáng tiếc không nên thân, thường xuyên trốn học không nói, đầu óc cũng không thông suốt, chuyện bỏ học vẫn là do nó tự mình đề cập với người trong nhà, về sau vẫn luôn ở trong thôn chơi bời lêu lổng, cô cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo đúng như suy đoán của Lâm Uyển Uyển, "Tam đệ, tình huống nhà nhị ca ngươi cũng biết, mắt thấy tuổi tác của Hằng nhi ngày càng lớn, không qua mấy năm nữa cũng nên lập gia đình, muốn thừa dịp hắn tuổi còn nhỏ, có thể học một chút liền học một chút, tương lai cưới tức phụ cũng dễ dàng một chút, nếu may mắn còn có thể thi tú tài lang, truyền ra ngoài cũng dễ nghe."

* * * Nhị ca, ngươi là đang lừa gạt ai đây? Ai mà không biết Khương Liên Hằng này có mấy phân lượng, còn mơ tưởng tưởng đỗ tú tài lang, coi việc như là mua rau ngoài chợ, tùy tiện chọn liền có thể mua về được sao. Ngay cả rau, thời đại này cũng không dễ nhặt.

Lâm Uyển Uyển thật sự không muốn nghe phu thê Phương thị tiếp tục diễn trò nữa, cô nói thẳng, cũng không sợ làm mất lòng ai, dù sao ở đây trừ bọn họ ra cũng không còn ai, cô sợ cái gì.

"Nhị ca có chuyện gì, cứ việc nói thẳng đi, chúng ta còn có việc đang vội."

Khương Gia Huy liếc mắt ra hiệu cho Phương thị, "Đệ muội a, là như vậy, lần trước đại tỷ không phải nhắc đến bánh hồng gì đó sao, Nhị tẩu nghĩ, một nhà đệ muội hiện tại cuộc sống không tệ, như thế nào cũng nên kéo nhị phòng đi theo một phen, đệ muội liền hảo tâm dạy dỗ chúng ta, để chúng ta cũng đi làm chút buôn bán nhỏ kiếm chút bạc, đệ muội nói có đúng hay không?"

Vẫn còn nhớ thương phương thức làm bánh hồng, cô còn tưởng rằng qua lâu như vậy, tất cả mọi người đều đã quên mất, không nghĩ tới lúc này lại lôi ra. "Nhị tẩu, thật không giấu giếm, phương thức này thật sự là không thể truyền ra ngoài."

"Ngươi.. Tam đệ, ngươi nói cái gì đi, chúng ta đều là người một nhà, những thứ này đều là đồ của Khương gia, ngươi có thể làm được, nhị phòng chúng ta tại sao lại không thể."



Lời Phương thị nói thực sự rất khó nghe, Khương Gia Minh cũng rất không vui, rõ ràng đều là của tức phụ, đến trong miệng nhị tẩu lại thành của Khương gia rồi, nhà nhị ca còn muốn chiếm tiện nghi, sao có thể xảy ra chuyện tốt như vậy. "Việc này là không có khả năng, phương thức làm bánh hồng cũng không phải của Khương gia."


Lâm Uyển Uyển dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc nhìn hai phu thê nhị phòng đang diễn trò, "Không sai, nhị ca nhị tẩu, phương thức của Lâm gia chúng ta từ khi nào lại trở thành của Khương gia rồi?"


Không đợi hai phu thê Nhị Phòng phản ứng lại, nói tiếp, "Đây là phương thức tổ truyền của Lâm gia, cùng Khương gia không có một tia quan hệ, lại nói tiếp vì để trả tiền công, bất đắc dĩ phải bán phương thức ra ngoài, cho nên hiện tại không chỉ không thể truyền ra ngoài, cho dù là tam phòng chúng ta cũng không thể lấy nó ra để kiếm tiền, cho nên vẫn mong Nhị ca Nhị tẩu từ bỏ tâm tư này đi."


Phương thị không cho là đúng, "Đệ muội lặng lẽ dạy chúng ta là được, làm gì có ai có thể biết được."


"Nhị tẩu, ngươi đây là đang kể chuyện cười sao, việc này chính là muốn bồi thường tiền, nhà nhị tẩu có tiền không ngại bồi thường trăm lượng bạc, nhưng tam phòng chúng ta hiện tại vì mua đất xây nhà đã rất nghèo, đền không nổi."


"Ngươi.." Phương thị không biết nên phản bác như thế nào, chuyện này thật sự làm không được, nàng không thể mất tiền, tuyệt đối không được, dù sao người khác cũng không ai có thể dùng, cho nên nàng yên tâm, nàng có thể đợi tam phòng làm cái khác, đương nhiên nàng cũng sẽ không tin Tam phòng không có tiền, nhưng nàng sẽ không hành động như lần trước, tướng công nói đúng, phong quang Tam phòng hiện tại sau này còn nhờ tới, đừng có đắc tội, đã là huynh đệ một nhà, luôn phải giúp đỡ nhau một phen.


Đã nói đến nước này, Khương Gia Huy cũng không thể tiếp tục ngăn cản xe trâu, chỉ có thể lui ra sau vài bước, lôi kéo đứa con trai đang giận dỗi xuống, nhìn xe trâu dần đi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK