Lâm Uyển Uyển không thèm quan tâm, bước chân khập khiễng vội vàng dọn đồ ăn đến Thượng phòng.
Khương Tuệ Mẫn nhìn thấy thì tỏ vẻ chán ghét, không có chút ý định tiến lên giúp đỡ, những người khác cũng vậy.
Khương Gia Minh bước vào sân nhìn thấy lòng tràn đầy xót xa, vội vàng ném nông cụ sang một bên, đoạt lấy công việc từ tay Lâm Uyển Uyển, bắt cô ngồi vào một bên, không chịu để Lâm Uyển Uyển đứng dậy.
Lưu thị cùng Khương Tuệ Mẫn lải nhải, không chịu yên tĩnh, Phương thị ở một bên thỉnh thoảng thêm dầu vào lửa.
"Ta đúng thật là mệnh khổ a, cưới con dâu còn phải cung phụng ăn uống no say, một chút việc cũng không làm được, còn muốn nam nhân đến làm hộ, chân tay gãy hết rồi sao!"
Lão thái thái ngồi xếp bằng trên đầu phòng, hai tay vỗ đùi, lớn tiếng gào thét.
"Khương lão tam, ngươi đúng là đồ vô dụng, cưới tức phụ thì quên lão nương, tức phụ nhà ai cưới vào cửa không cần làm việc, nữ nhân lười biếng." Nói xong còn trừng mắt nhìn Lâm Uyển Uyển.
"Đúng vậy, tam ca, chúng ta mới là người một nhà, Lâm thị là cái thá gì, để cho nàng làm việc cũng là cho nàng ta mặt mũi." Khương Tuệ Mẫn phụ họa.
"Lão tam, không phải nhị tẩu nói ngươi, nhưng thương tức phụ cũng phải có mức độ, việc nên để đệ muội làm thì để đệ muội làm." ngươi một đại nam nhân làm những việc này còn ra thể thống gì. "Nghe giống như là để tốt cho Khương lão tam, nhưng nghe vào tai người khác lại có ý tứ khác.
" Đủ rồi! "Sắc mặt Khương Gia Minh tối sầm lại, đây là người nhà của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng cho hắn, tức phụ của hắn người khác không đau lòng, hắn đau lòng còn không được sao?
Bộ dáng này của Khương Gia Minh giống như lúc Lâm thị gặp chuyện không may, mọi người còn rõ ràng trước mắt, trong lúc nhất thời khiếp đảm không ai dám mở miệng.
Lâm Uyển Uyển cũng phục đám nữ nhân này, không thể nhìn người khác sống tốt là bệnh, phải trị.
Một đám nói chuyện không ngại đau thắt lưng, một câu cũng không phải tiếng người, một nhà tam phòng làm trâu làm ngựa, làm thì nhiều nhất, ăn thì ăn ít nhất, có thứ gì tốt chưa bao giờ quên bất kỳ một người nào còn chưa vừa ý, là người đều sẽ thấy lạnh lòng.
Khương Lai Phúc từ bên ngoài đi vào, vừa vặn nhìn thấy một màn này, vô cùng đau đầu, sống một ngày cũng không yên, nếu khiến một nhà lão tam lạnh lòng, tháng ngày sau này nào có còn dễ dàng đi qua như vậy.
Lão Tam nói như thế nào cũng là con của hắn, sự tình náo loạn lên đối với ai cũng không dễ chịu, ảnh hưởng đến lão đại không nói, đối với lão tứ thi khoa khảo cũng không có lợi.
Lão nhị phía sau tiến vào hoàn toàn là một bộ đang xem kịch vui, hai mắt lóe sáng.
Được rồi, ăn cơm! Khương Lai Phúc lên tiếng kết thúc sự việc, sắc mặt hơi trầm xuống, nói mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống vây quanh cái bàn, Khương Gia Minh vẫn như cũ sắc mặt đen sì đứng ở một bên, hai tiểu tử cũng không dám ngồi vào chỗ.
Lâm Uyển Uyển đưa tay kéo tay Khương Gia Minh, mỉm cười, ý bảo ngồi xuống.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, trong lòng Khương Gia Minh có chút phức tạp, nắm lấy tay Lâm Uyển Uyển, tức phụ hắn săn sóc chu đáo, người trong nhà không thèm để ý chút nào, trong lòng hắn mơ hồ có một ý niệm trong đầu, hắn muốn phân gia, đi ra ngoài ở một mình, không để cho tức phục lại chịu ủy khuất.
Mặc dù Lâm Uyển Uyển không biết Khương Gia Minh nghĩ gì, nhưng có vẻ như là đang hạ quyết định gì đó.
Chẳng qua, cô cũng không nghĩ nhiều, trong ấn tượng của Lâm Uyển Uyển, khiến cho Khương Gia Minh hạ quyết tâm không phải một sớm một chiều là có thể xong, còn cần thời gian.
Lại không biết rằng Khương Gia Minh từ sau khi cô xảy ra chuyện, suy nghĩ trong lòng đã chậm rãi thay đổi, hắn bắt đầu hướng về tức phụ cùng nhi tử của mình hơn, không có gì quan trọng hơn tức phụ và các con mình, hắn không muốn một mình, cũng không muốn tìm nương khác cho hài tử. Sau khi Lâm Uyển Uyển xuyên đến, tâm tình của hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu phán đoán đúng sai, bắt đầu chấp niệm vì chữ tình khiến Lâm Uyển Uyển sống một cuộc sống vui vẻ tự tại, Lâm Uyển Uyển chính là mạng của hắn.
Lần này Lâm Uyển Uyển không tức giận bỏ đi, một món cô tự làm nên có thể ăn, thiếu chút gia vị cũng không sao, cũng là vì Khương Gia Minh, tối hôm qua cô tức giận bỏ đi, Khương Gia Minh thì hoàn toàn không ăn gì, hôm nay nhất định phải cho hắn ăn nhiều hơn, hai tiểu tử kia cô không lo lắng, ban nãy ở trong bếp đã lén cho chúng ăn 2 bát canh xương. Cô để hết thịt cho hai đứa nhỏ ăn, còn mình ăn một bát cháo ngô, không no được mười phần, nhưng cũng tính là ăn no được bảy tám phần. Người Thượng phòng lén ăn những thứ hiếm lạ trên trấn, cô dứt khoát để bọn trẻ ăn thoải mái, dù sao cũng là thịt của cô, là xương của cô, tự nhiên cô có quyền quyết định, người Thượng phòng ai cũng không thể quan trọng hơn một nhà tam phòng bọn họ. Hơn nữa cũng là sợ có hai người khó hầu hạ ở đây, bọn nhỏ sẽ không kịp ăn miếng nào.
Trong lúc ăn cơm, đại khái dư âm cơn giận của Khương Gia Minh vẫn còn, Lâm Uyển Uyển cũng coi như an ổn ăn được một bữa cơm ở thượng phòng.
Sau khi ăn xong, không có ai giúp đỡ một tay, chỉ có Khương Gia Minh hỗ trợ thu dọn, lúc này cũng không có ai mở miệng trách móc, sắc mặt Khương Gia Minh bình thản, hai đứa bé dắt nhau đi về hướng sương phòng của tam phòng.
Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, có lẽ chính là như vậy, dễ dàng thu dọn xong phòng bếp, Lâm Uyển Uyển đem đồ đạc trong cái giỏ đằng sau chỉ cho Khương Gia Minh xem.
" Tướng công, đây là những thứ hôm nay hái ở trên núi, lát nữa ngươi cầm đi Thượng phòng. "
" Tức phụ, cái này không thể ăn, có độc. "
" Ồ? Sao lại như vậy? "Lâm Uyển Uyển không hiểu lắm, đây không phải chỉ là một quả hồng bình thường thôi sao, từ đâu lấy ra độc?
" Trước kia Cẩu Đản trong thôn chính là ăn cái này mới xảy ra chuyện. "Khương Gia Minh nhỏ giọng nói.
" Còn có việc này? "Lâm Uyển Uyển lật lại trí nhớ, dường như chưa từng nghe nói qua.
" Đúng vậy, khi đó ta còn nhỏ, mọi người cùng lên núi chơi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, mọi người tò mò hái không ít, ngửi rất thơm, chính là không dám ăn, lão nhân trong thôn thường nói thứ càng đẹp càng độc, huống chi mọi người chưa từng thấy qua, cho nên nhất thời không ai dám ăn. Cẩu Đản cũng to gan, lấy ra một quả một ngụm nhét vào miệng, kết quả ngã trên mặt đất giãy dụa một hồi liền không còn, từ đó về sau không còn dám đụng vào thứ này nữa. "
".. Sao không đi tìm đại phu? "Lâm Uyển Uyển có lẽ đã biết chuyện gì xảy ra, một ngụm ăn này rất có thể là để quả hồng mắc ở cổ họng, không có biện pháp xử lý kịp thời mới dẫn đến chết.
" Lúc đó mới có bao nhiêu tuổi. Khi đó ai cũng sợ ngây người, định thần lại mới chạy đi tìm người. Có người đến, Cẩu Đản đã bất động, đại phu thì càng không có, năm đó vừa vặn đại phu trong thôn chuyển đi, Mạnh đại thúc sau đó mới chuyển đến "Nói xong thì thở dài một hơi.
" Thật sự là trùng hợp a! "
" Aiz chính là như vậy.. Tức phụ mau vứt mấy thứ này đi, ăn không nổi đâu. "Cầm lấy cái giỏ đi ra ngoài.
Đứng lại! Lâm Uyển Uyển giữ chặt tay Khương Gia Minh," Thứ này không có độc, có thể ăn được, ta nói với ngươi, cái này gọi là quả hồng, ban đầu là do người ngoài năm xưa mang vào, ta đã ăn qua, ăn rất ngon. "
Khương Gia Minh không thể tin được," Thật sự không có độc? "
Lâm Uyển Uyển đem phỏng đoán của mình nói cho Khương Gia Minh, lại giải thích cách ăn quả hồng sao cho đúng, cô dùng tay bóc một quả hồng đưa cho Khương Gia Minh nếm thử, quả nhiên nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Khương Gia Minh.
" Tức phụ, ngươi nói đúng a, quả hồng này rất ngọt. Tức phụ ngươi cũng ăn! "Nói xong đem quả hồng mình đang cắn dở tới trước mặt Lâm Uyển Uyển.
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Khương Gia Minh, Lâm Uyển Uyển cũng ngại gạt đi ý tốt của hắn, cúi đầu cắn một miếng, thầm nghĩ, đây là hôn gián tiếp sao? Nếu không phải nơi này" vật tư thiếu thốn"rất nhiều thứ đều là người một nhà chia nhau ăn, cô thật hoài nghi người đàn ông trước mắt này chỉ là mặt ngoài thành thật, kỳ thật lại là một tay sát gái.
Giờ phút này trong lòng Khương Gia Minh cảm thấy ngọt ngào, cắn vào chỗ tức phụ hắn vừa cắn, cảm thấy quả hồng lại ngọt thêm một chút, đồng thời thấy thê tử mình thật hiền lành thiện lương, vui vẻ đem toàn bộ quả hồng đi lên phòng.
Lâm Uyển Uyển ở phía sau lắc đầu, tam phòng dù có ý tốt đến đâu, người ta cũng chưa chắc đã cảm ơn.