"Cái gì?" Đám người hiếu kì hỏi.
"Nghe nói lão tam nha Khương Lai Phúc phát tài, tại phía đông mua miếng đất, hiện tại đang xây phòng ở."
"Tưởng cái gì, trong thôn mọi người đều biết." Một nữ nhân khinh thường nói, cái này cũng không có gì mới mẻ.
"Đây là sự thật, các ngươi không biết, tam phòng nhà Khương lão này dùng gạch xanh ngói đen xây, đó chính là tác phong nhà địa chủ a."
"Cái này.. Làm sao có thể, Khương lão tam lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Có người không tin nói.
"Đây là sự thật, người nhà của ta còn đang làm việc ở bên kia."
"Các ngươi còn không biết chứ, chỗ này của ta còn có tin tức, nghe nói Khương lão tam đem khối đất phía đông bên suối toàn bộ mua lại, nghe nói tốn hai ngàn lượng bạc."
"Hả? Thật hay giả vậy? Nếu là thật sự, Khương lão tam này khẳng định là đã phát tài."
"Thôi đi, tin tức của các ngươi đã sớm lỗi thời, ta còn nghe nói đó là bạc tức phụ Khương lão tam lấy ra, nói là cha nương cho."
"Chậc chậc, Nhạc gia của Khương lão tam này không phải lụi bại rồi sao, sao còn có thể lấy ra nhiều bạc như vậy ra, xem ra Lâm thị này muốn phong quang trở lại!"
Khương lão tam này cũng điên rồi, bỏ ra nhiều bạc như vậy mua loại địa phương như vậy, đến lúc đó xem hắn khóc thế nào. "
Lời này truyền đến tai Phương thị vừa mới tới dưới tàng cây hòe già, thầm nghĩ Lưu thị sinh bệnh hại nàng thiếu chút nữa mất đi tin tức tốt như vậy, tròng mắt đen nhánh chuyển động, nhà lão tam phát tài, bỏ ra giá trên trời mua đất xây nhà, vậy nhị phòng bọn họ có phải có thể nhanh một bước, đi phân chia một chút, lại đau lòng số bạc đã tiêu này, lão tam thật sự là điên rồi, bỏ ra nhiều tiền như vậy đi mua loại địa phương quỷ quái này, nếu như toàn bộ tiền đều cho nàng thì tốt biết bao, lại nghĩ không phải còn đang xây nhà sao, trong tay khẳng định còn có tiền, nói như thế nào thì nàng cũng là nhị tẩu hắn, dù sao cũng phải lấy ra mới phải, tính toán thì rất tốt, đáng tiếc bản thân nàng mơ quá đẹp.
Phương thị không thèm nghe tiếp, trực tiếp né người chạy đi tìm Khương Gia Huy thương lượng.
Chuyện này rất nhanh đã bị đưa lên Thượng phòng bàn bạc, Tú Tài Lang biết được thì không thể tin được, vào phòng đóng cửa im ỉm, không biết đang suy nghĩ cái gì, Lâm Uyển Uyển không quan tâm, cô đã hẹn đại tẩu cùng nhau đi qua xem tiến độ xây nhà thế nào.
Chuyện thương lượng xong, tam phòng sớm đã không còn bóng người, đi đến nhà đại phòng, cũng lại phát hiện đại phòng không có người ở, làm bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ đến buổi tối, Khương Gia Huy đi gọi người hung hăng thở ra một ngụm, đại ca cùng tam đệ này thật đúng là quan hệ mật thiết a, bởi vậy tất cả mọi người trong nhà cũ đều lên tinh thần chờ buổi tối.
Phía đông Đào Lâm thôn, Lâm Uyển Uyển nhìn ngôi nhà dần dần thành hình, trong lòng cực kỳ hài lòng, nhà chính ba gian, chỉ có đông sương phòng xây thêm một căn bếp nhỏ, có hai cửa, một cửa đối diện với cửa viện của chủ phòng, cửa phụ đặt ở phía tây, tuy rằng không có xi măng cốt thép như hiện đại, nhưng nhìn xây lên cũng không kém, tin tưởng rằng không lâu nữa sẽ có thể ở lại.
Sau khi xong việc để lại hai huynh đệ Khương Gia Tông cùng Khương Gia Minh ở bên trong bận rộn, Lâm Uyển Uyển thì lôi kéo Tiếu thị cùng hai đứa nhỏ đi về phía nhà Mạnh đại thúc.
" Đệ muội, chúng ta đây là muốn đến nhà Mạnh đại phu sao? "Tiếu thị không hiểu, lúc này không phải nên trở về sao?
Trở về? Lâm Uyển Uyển nhíu mày, đột nhiên nhớ tới lúc cô đi ra nhìn những người trong nhà cũ vẻ mặt quái lạ, tiềm thức nói cho cô biết tuyệt đối là có việc đang chờ bọn họ, hơn nữa còn là chuyện không tốt, nghĩ đến là gần đây trong thôn truyền ra chuyện tung bay, cô cũng có nghe được.
Lắc đầu không nghĩ nữa, việc chính hôm nay là thực hiện tâm nguyện nhỏ nhoi mà cô đã hứa lần trước, cô cũng nhớ cảm giác câu cá cùng mùi vị cá nướng, còn chuyện sau này, để sau này tính.
" Đại tẩu, hôm nay chúng ta chủ yếu là đi chơi. "Còn lại tẩu đừng bận tâm.
Tiếu thị lúc này mới biết hôm nay mình hơn phân nửa là bị lừa gạt tới, ra ngoài chơi liền ra ngoài chơi, cũng mệt bọn họ nghĩ ra, nhưng có đệ muội nhớ thương nàng như vậy vẫn rất cao hứng, lời oán giận cũng nói không ra, chỉ có thể trừng mắt, ai bảo cả người này đều là chủ ý xấu, cũng may đều là nghe lời hiểu chuyện.
Đến nhà Mạnh đại thúc, Lâm Uyển Uyển trước tiên chào hỏi, sau đó làm bộ lấy ra một đống đồ đạc, hai mẹ con Tiếu thị kinh hãi há to miệng, đệ muội này (Tam bá nương) cũng quá biết hành xử, cần câu coi như thôi đi, ngay cả thùng đựng gì đó cũng đã chuẩn bị đầy đủ, đây phải nói là suy nghĩ chu đáo, hay là đem tài sản trong nhà đều chuyển đến nơi này, nhìn đồ đạc đều là đồ mới, Tiếu thị càng ngày càng nhìn không hiểu đệ muội này, bất quá điều này cũng không cản trở hai người bọn họ ở chung.
Hạ Tử Ngôn đứng ở phía sau càng trợn mắt há hốc mồm, hắn biết việc này, cũng gặp qua lúc Uyển di đi vào, nhưng từ khi nào thì có thêm vài thứ đồ dùng như vậy, vì sao hắn một chút cảm giác cũng không có, đây là chuyện gì xảy ra, cái đầu nho nhỏ nhăn nhó đứng ở nơi đó.
Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết liếc nhau một cái, là người duy nhất biết chuyện, bọn họ cúi đầu cố gắng nín cười, nếu không phải bả vai run rẩy bán đứng bọn họ Lâm Uyển Uyển vừa vặn nhìn thấy, Tiếu thị lại hiểu lầm là hai tiểu hài tử quay đầu lại.
Tiếu thị nhíu mày," Đệ muội, ngươi trừng mắt nhìn bọn họ làm gì, làm cho hai đứa nhỏ sợ tới mức này!"Nói xong còn đi qua an ủi.
* * * Quả thực là đủ rồi, hiểu lầm này quá tốt đẹp, hai tiểu tử thúi kia rõ ràng là đang cười, bất quá cô cũng không tiện vạch trần.
Rối rắm nhất chính là hai vị đang cười, bọn họ đã rất kín đáo, vì sao còn bị phát hiện, nhịn được cười rất khổ, nương, chúng ta sai rồi!
Lâm Uyển Uyển hừ một cái xoay đầu sang một bên, rõ ràng làm như không thấy, ai bảo hai tiểu tử thúi này kéo nàng xuống nước.
Một hồi qua đi, mọi người kéo nhau đi ra ngoài dòng suối, đi theo còn có hai thầy trò Mạnh đại thúc, câu cá, bắt tôm, bắt cua, chơi vô cùng vui vẻ, ngay cả Tiếu thị cũng buông lỏng tâm tình đi ra chơi, về phần xuống nước chỉ giới hạn ở mấy nam hài tử, nếu không phải có Mạnh đại thúc ở đây, ngại thanh danh nữ tử, Lâm Uyển Uyển cũng muốn tham dự vào.
Cả buổi chiều thu hoạch, câu được mười hai con cá lớn, mấy chục con cá nhỏ, còn có một thùng tôm, hai thùng cua, nếu không phải có xô đựng thì sớm đã bò khắp nơi.
Khương gia tông cùng Khương Gia Minh hai người tới đây, trên công trường đã không còn người, chuyện củi lửa liền giao cho hai vị lao động miễn phí này, hai người này còn thuận tiện bắt một con thỏ rừng tới đây, làm mọi người cao hứng không thôi.
Mười hai con cá lớn, cộng thêm con thỏ dưới sự chỉ huy của Lâm Uyển Uyển được xử lí sạch sẽ, tẩm ướp gia vị đầy đủ, Tiếu thị thẳng hướng Lâm Uyển Uyển giơ ngón tay cái lên.
Khi sắc trời tối sầm lại, thức ăn tỏa ra từng trận mùi thơm, đem toàn bộ lực chú ý của đám người dẫn tới, lúc ăn thỉnh thoảng phát ra âm thanh cảm thán, ồn ào nói lần sau tiếp tục nữa, các nam nhân thoải mái nói chuyện nam bắc, Lâm Uyển Uyển cũng tiện thể nhắc tới sự dị thường của nhà cũ ngày hôm nay, phòng ngừa vạn nhất để mọi người nghĩ ra đối sách, vô luận nói như thế nào cũng thống nhất lời nói với nhau.
Bên này là đêm hội lửa trại mùa đông, chơi tận tình tận hứng, nhà cũ bên kia đã có chút không kiên nhẫn, mặt căng thẳng giống như là ai nợ bọn họ mấy trăm lượng.