Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết hai huynh đệ dắt tay nhau đi đến bàn đá xanh bày trên đường cái, hưng phấn nhảy nhót tung tăng, cũng may vào giờ này người đi đường cũng ít, bằng không thì sợ là phải nhìn chằm chằm hai tiểu tử này.
Lâm Uyển Uyển nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vui vẻ mà hạnh phúc.
Khương Gia Minh đi bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cực kỳ thoải mái, cuộc sống tự do tự tại như vậy, thật tốt! Đáp ứng đưa tức phụ đến thị trấn quả nhiên là đúng đắn. Hắn muốn mỗi ngày đều nhìn thấy trên nụ cười tràn đầy vui vẻ trên mặt hài tử, mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười thoải mái trên gương mặt mặt của tức phụ, phong đạm vân thanh như vậy, năm tháng tên bình như vậy.
Để có được những ngày như vậy, tất yếu phải thoát ly khỏi Thượng phòng trước, hoặc phải nói là thoát khỏi nhà cũ, cần tìm một chỗ ở mới yên tĩnh hơn, bọn họ một nhà bốn người, không liên quan đến những chuyện loạn thất bát tao trong nhà cũ, ai cũng không nghĩ tới, một lần ra ngoài như vậy, lại khiến cho Khương Gia Minh một lần nữa kiên quyết phân gia.
Đối với biến hóa của Khương Gia Minh, vui vẻ nhất chính là Lâm Uyển Uyển, Khương Gia Minh không phải tiểu hài tử, không giống khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết hai đứa tuổi còn nhỏ này, không sai biệt lắm chính là một tờ giấy trắng, có thể tùy ý để cô viết lên, bản thân trước đó đã được Lâm thị dạy qua, học qua chút đạo lý làm người, sau đó cô xuyên tới đây, càng là thấm nhuần triết lý hiện đại của cô.
Nhưng Khương Gia Minh thì khác, hắn là một hán tử thành thục, cũng là phụ thân của hai đứa nhỏ, hơn hai mươi năm qua đều sống ở một gia đình không công bằng như vậy, cho tới bây giờ đều là xả thân làm thay người khác, có lẽ phẩm chất như vậy làm cho người ta yêu thích, nhưng ở trong nhà kia, hắn tựa hồ bị dạy ra bộ dáng không coi trọng chính mình, thường thường xem nhẹ bản thân cùng những người thân nhất của mình, là lúc nào đã khiến hắn hối hận? Lâm Uyển Uyển nghĩ, nơi có áp bức nhất định sẽ tồn tại phản kháng, sau khi tất cả những bất công tích tụ đến một điểm tới hạn, lại có vật tham chiếu là Lâm thị ở phía trước, là người đều làm từ máu thịt, huống chi Khương Gia Minh hắn cũng không phải là một người đặc biệt ngu xuẩn.
Còn có một bộ phận không thể không thừa nhận là nguyên nhân từ cô, con người chính là như vậy, một câu nói của ngươi, một động tác của ngươi, có thể âm thầm thay đổi một người, nhưng Lâm Uyển Uyển cảm thấy còn có một bộ phận rất lớn là hiệu ứng hồ điệp của cô, một người căn bản không nên tồn tại, lại tồn tại, tất nhiên sẽ thay đổi quỹ tích vận hành của một số người, ví dụ như Khương Gia Minh đây. Cô thật cao hứng, hắn có biến hóa như thế, đối với cô mà nói tuyệt đối là tin tốt.
Lâm Uyển Uyển chìm đắm trong thế giới của riêng mình, có chút khiến Khương Gia Minh có cảm giác xa lạ, còn có cảm giác khoảng cách xa xôi, hắn chán ghét cảm giác như vậy, luôn cảm thấy cần phải làm cái gì đó, lại không biết nên làm như thế nào, đuổi theo bước chân Lâm Uyển Uyển, cầm tay Lâm Uyển Uyển, sau khi mở lòng bàn tay nàng ra nắm chặt, mới cảm giác tức phụ thật sự ở bên cạnh hắn.
Động tác bất thình lình của hắn khiến Lâm Uyển Uyển giật nảy mình, thiếu chút nữa ra tay, cũng may sau khi thấy rõ, kịp thời thu tay lại. Chỉ là nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt tay mình, trong lòng lan tràn ra một loại cảm giác kỳ quái, nói không rõ ràng là cảm giác gì.
Khương Gia Minh cũng cảm giác được sát ý Của Lâm Uyển Uyển chợt lóe lên, cho rằng là ảo giác, liền không để ở trong lòng.
Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết phía trước tựa hồ cũng cảm giác được bầu không khí quái dị giữa cha và nương, thu lại bộ dáng hoạt bát lúc trước, an tĩnh đi bên cạnh hai người, tầm mắt quét qua quét lại giữa hai người, sau đó liếc mắt nhìn nhau, cái đầu nhỏ bé không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Hồ lô đường phèn, hồ lô đường phèn.." Tiếng người bán hàng rong hét lên từ xa đến gần.
Hình thức bán hàng cũng giống như thời hiện đại, chúng đều được rao bán trên đường phố, ký ức trở lại khi còn bé, hương vị kia, cô đã bao lâu không được nếm.
Thấy ba cha con đồng dạng nhìn chằm chằm đường hồ lô, ánh mắt không giống nhau, Lâm Uyển Uyển bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đó là năm đầu tiên trở lại thôn ở, khi đó Khương Gia Minh đã mất việc làm ở tiệm mì, đi theo huynh đệ Khương Lượng trong thôn lên trấn trên làm việc, trở về cao hứng mang cho hai đứa nhỏ mỗi người một chuỗi hồ lô ngào đường, kết quả mới cắn một viên còn lại cái gì cũng không có, để cho cô em chồng nhìn thấy chạy tới giành lấy, người một nhà lại bị hai mẹ con thượng phòng mắng đến tức hộc máu, càng quá đáng là đem tam phòng bọn họ trong ngoài lục lọi một trận.
Cái gì đáng tiền liền lấy đi, bao gồm cả tiền riêng Lâm thị tích góp nhiều năm lưu lại, của hồi môn, ngay cả quần áo mặc bọn họ cũng nhặt đồ còn tốt lấy đi. Đây là nỗi đau trong lòng tam phòng bọn họ, từ đó về sau tam phòng càng ngày càng không chịu nổi.
Lâm Uyển Uyển nhớ tới, quả thực là cạn lời, chưa từng thấy qua người làm nương như vậy, cũng chưa từng thấy qua người làm cô như vậy, quả thực chính là cường thủ hào đạo, làm cho Lâm Uyển Uyển cảm thấy không biết xấu hổ nhất vẫn là Khương Lai Phúc, nếu hắn đứng ra nói một câu, tam phòng bọn họ làm sao có thể lưu lạc đến tình trạng như vậy, mặc dù không phải hắn động tay động chân, nhưng tất cả đều là dưới sự ngầm đồng ý của hắn mới phát sinh. Về điểm này, cô nghĩ Khương Gia Minh hẳn là cũng cảm nhận được, chỉ là cô cũng không tiện nói nhiều, không có tình cảm mẫu tử, cũng không thể bảo hắn cũng chặt đứt tình cảm phụ tử đi.
Aizz, đây là một nam nhân thiếu thốn tình yêu thương, nội tâm khát vọng rất sâu, nếu không đã không nguyện ý bị chèn ép nhiều năm như vậy.
Lâm Uyển Uyển vỗ đầu một cái, ra ngoài chơi, nghĩ nhiều chuyện phiền não trước kia như vậy làm gì, không phải có cô ở đây sao, để cho tam phòng sống một cuộc sống sung túc vui vẻ đi.
Chỉ là thất thần trong chốc lát, tiểu thương bán hồ lô ngào đường đã đi thật xa, cũng may vẫn còn nhìn thấy, sự mất mát trong mắt bọn nhỏ cô cũng không phải không nhìn thấy, hài tử càng hiểu chuyện, cô càng sẽ không để cho bọn họ thiệt thòi.
"Giác Nhi, Khuyết Nhi, chúng ta mua hồ lô đường phèn đi." Tự nhiên từ trong tay Khương Gia Minh thoát ra, dắt tay hai đứa nhỏ đuổi theo.
Hai đứa nhỏ vui vẻ, bốn cái chân ngắn tũn chạy nhanh bên cạnh. Nhưng rơi vào trong mắt Khương Gia Minh, tư vị này cũng có chút.. Nói như thế nào nhỉ, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn hâm mộ ghen tị với hai đứa con trai của mình, nhiệt độ trong lòng bàn tay còn chưa tan đi, chỉ là bàn tay vốn nên nắm trong lòng bàn tay hắn, bị con trai hắn cướp mất.
Khương Gia Minh thở dài, đuổi theo tức phụ cùng hài tử.
Người bán hồ lô đường phèn vừa nhìn phía sau thấy có một đám người đuổi theo, là phụ nhân cùng tiểu hài tử, lại hoảng hốt nhìn thấy một nam nhân mặt đen to lớn, đầu ong ong lên một tiếng, lập tức nắm chặt tay, giậm chân bỏ chạy.
* * * Cả nhà đang đuổi theo phía sau trợn tròn mắt, bọn họ không phải là muốn mua mấy chuỗi hồ lô đường phèn thôi sao, sao lại bỏ chạy mất rồi?
Khỏi phải nói, người bán hàng rong này thật xứng đáng là một người bán hàng rong trên phố, chạy nhanh cực kỳ, phải nói là đuổi theo ba dặm đường.
Chạy thở không ra hơi, người bán hàng rong cũng như thế, chống đỡ cây gậy cắm hồ lô xuống, thở hổn hển, "Không chạy, không chạy nữa, mệt chết tiểu gia ta, nói đi, các ngươi muốn làm gì?"
* * * Ta còn muốn hỏi ngươi muốn làm gì, một lời không hợp liền chạy, tốt xấu gì cũng là buôn bán, chuyện làm ăn tìm tới cửa còn không cần, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Khương Gia Minh mở miệng trước, "Vị tiểu ca này, chúng ta là muốn mua mấy chuỗi hồ lô đường phèn."
"Cái gì?" Lần này đến lượt người bán hàng rong trợn tròn mắt, cho nên hắn chạy trốn là vì cái gì, là đem việc làm ăn đẩy ra ngoài? Không không không, hắn cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể thấy mối làm ăn đến tay còn không cần, nhưng cũng chưa từng thấy qua vị khách nào vì một chuỗi hồ lô đường phèn mà đuổi theo hắn lâu như vậy, không xác định mở miệng, "Các ngươi thật sự chỉ là muốn hồ lô đường phèn? Vậy sao ngươi lại đuổi theo ta như vậy?"
Lâm Uyển Uyển không có khí lực liếc mắt nhìn người bán hàng rong một cái, "Bằng không thì sao? Nếu như ngươi không chạy chúng ta sao phải đuổi theo ngươi."
Người bán hàng rong cười hắc hắc, sờ sờ cái ót, "A, cũng đúng nha! Không đúng, các ngươi đuổi theo nên ta mới chạy thôi."
Chỉ có thể nói đây là một sự hiểu lầm không mấy tốt đẹp.
Một văn tiền một chuỗi hồ lô đường phèn, cầm lấy bốn chuỗi. Hai đứa nhỏ trong tay mỗi người nắm chặt một chuỗi, vươn đầu lưỡi liếm liếm, ngọt ngào, cười híp mắt, tuy rằng vừa mới đuổi theo rất mệt mỏi, nhưng có thể ăn được, trong lòng còn rất cao hứng.
Khương Gia Minh phía sau cũng có chút không được tự nhiên, ngượng ngùng tiếp nhận hồ lô đường phèn, nhỏ giọng nói "Ta đều đã lớn như vậy, còn ăn hồ lô đường phèn." Khi còn bé hắn cũng khát vọng, nhưng sau này lớn lên, loại khát vọng này đã bị hắn đè nén ở đáy lòng.
Lâm Uyển Uyển không để ý tới chút tâm tư nhỏ bé của Khương Gia Minh, một mình ăn, vừa to vừa ngon, đúng hương vị khi còn bé cô đã ăn, về sau trưởng thành rồi, ngẫu nhiên nhớ tới, mua một chuỗi để ăn, không chỉ giá đắt, lại rốt cuộc không ăn được hương vị năm đó, từ đó về sau, cô liền không ăn qua nữa.