Giáo sư Vương và ông chủ Trang là bạn bè. Nghe tôi nhắc tới chuyện của ông chủ Trang, sắc mặt của ông ta có chút thay đổi, ông ta cũng không hỏi thêm gì và cũng không để cho bác sĩ Lý tiếp tục hỏi tôi nữa.
Cả nhà ông chủ Trang ba người đều bị giết chết.
Tôi nói: "Các ống thủy tinh đựng vắc-xin kia đều vứt vào thùng rác rồi, hai người có thể tìm lại chúng không?"
Cả hai người đều lắc đầu, bác sĩ Lý nói: "Rác thải y tế có nhiều thành phần, ngày nào cũng phải dọn và phải dọn kịp thời, ống tiêm vắc-xin, phế phẩm tiêm v.v... lúc đó đã được dọn sạch và tiêu hủy rồi".
Tôi muốn tìm lại những rác thải kia, nếu có thứ gì đó còn sót lại trong đó thì có thể xét nghiệm các thành phần của nó để tìm ra nó là gì.
Sau đó, bác sĩ Lý dẫn y tá đã lấy vắc-xin và đẩy vắc-xin tới.
Nữ y tá là một cô gái ngoài hai mươi tuổi.
Ba người chúng tôi vây quanh cô ta và yêu cầu cô ta kể lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Nữ y tá vẻ mặt đau khổ, nói: "Giáo sư Vương, bác sĩ Lý, hai người phải tin tôi, không phải tôi ăn trộm vắc-xin, không phải tôi... Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, không thấy vắc-xin đâu cả".
Nữ y tá căng thẳng đến nỗi suýt khóc.
Giáo sư Vương nói: "Đừng sợ, chúng tôi đã điều tra chuyện này rồi, không liên quan gì đến cô cả, chúng tôi sẽ không trừng phạt cô. Bây giờ, chúng tôi hỏi cô một vài câu hỏi, cô chỉ cần trả lời thành thật là được".
Nữ y tá nghe nói chuyện này không liên quan gì đến mình và cô ta cũng không bị trừng phạt thì cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Tôi nói: "Chúng tôi đã điều tra rồi. Sau khi hết vắc-xin, cô lại đẩy xe về phòng lạnh, nửa đường gặp phải một người đụng vào xe đẩy của cô".
"Bây giờ cô hãy nhớ lại xem người đó là ai? Trông như thế nào?"
Khi nữ y tá nghe câu hỏi của tôi thì mới chợt hiểu ra: "Tôi hiểu rồi... tôi hiểu rồi, anh ta, anh ta đụng vào xe đẩy của tôi, sau đó giúp tôi nhặt đồ lên xe, còn liên tục xin lỗi tôi, chắc chắn là anh ta, phải rồi, anh ta chính là người đã trộm vắc-xin!"
“Vì khi vào phòng tiêm thuốc thu dọn đồ, tôi kiểm tra thì thấy vắc-xin vẫn còn, nhưng khi tôi đưa vắc-xin vào phòng lạnh thì lại không thấy nó đâu cả".
Xem ra nữ y tá đã nhớ lại chuyện này sau khi tôi đặt câu hỏi cho cô ta.
Bác sĩ Lý nói: "Chuyện này chúng tôi đã xem lại camera giám sát rồi, nhưng không thể thấy rõ được mặt người đó, cô miêu tả lại cho chúng tôi nghe xem".
Nữ y tá nói: “Người đó khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất bình thường, anh ta có một khuôn mặt vuông chữ điền và đôi mắt híp, trông bề ngoài rất hiền hòa".
Những gì nữ y tá miêu tả cũng không có ích lắm.
Sau đó, chúng tôi hỏi nữ y tá về việc lấy vắc-xin từ phòng lạnh.
Y tá kể lại rằng sau khi chuẩn bị đầy đủ dụng cụ y tế, ống tiêm và vắc-xin ở phòng bảo quản lạnh thì cô ta đến phòng tiêm.
Đi được nửa đường thì gặp một người phụ nữ hỏi địa điểm khoa sản, trên đường rẽ vào một khúc cua thì gặp một người phụ nữ đang kéo theo giá treo dịch truyền ở của phòng khám, cô ta muốn đi vệ sinh nhưng đi một mình không tiện.
Vì vậy, nữ y tá đã giúp người phụ nữ di chuyển giá treo dịch truyền, vậy nên đã làm chậm trễ một khoảng thời gian.
Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, ở gần nhà vệ sinh đó có một điểm mù, chắc có người tranh thủ lúc nữ y tá đưa bệnh nhân kia vào nhà vệ sinh để tráo vắc-xin.
Sự việc này do một kẻ đứng sau sắp đặt và lên kế hoạch, kẻ này đã bí mật tráo vắc-xin và dùng một loại vắc-xin đặc biệt để tiêm cho những người trong câu lạc bộ.
Tôi nghĩ chắc chắn có người trong câu lạc bộ biết chuyện này!
Chúng tôi đã nói chuyện một lúc lâu, tôi bảo giáo sư Vương và những người khác không được để chuyện này truyền ra bên ngoài và không cần phải điều tra vấn đề này.
Xem ra trong bệnh viện có nội gián, tôi có thể đọc được những suy nghĩ của bác sĩ Lý và nữ y tá qua ánh mắt của hai người họ, bọn họ đều không liên quan đến chuyện này.
Nếu giáo sư Vương tham gia vào chuyện này thì việc tráo vắc-xin rất đơn giản, ông ta có thể tráo vắc-xin ngay từ khi vắc-xin được bảo quản trong phòng lạnh một cách rất đơn giản mà không cần phải rắc rối như vậy.
Giáo sư Vương lập tức yêu cầu bác sĩ Lý kiểm tra các vắc-xin khác để xem có vấn đề gì không.
Đúng lúc này, giáo sư Vương nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, giáo sư Vương nói: "Sơn Thành, bạn của cậu đã siêu âm Doppler màu xong, có một số vấn đề, chúng ta qua đó xem sao".
Giáo sư Vương và tôi đến phòng siêu âm Doppler màu, một vài bác sĩ đang cần tấm phim siêu âm Doppler màu thảo luận.
Giáo sư Vương bước vào rồi bảo họ ra ngoài trước, để một bác sĩ và Quách Hương ở lại.
Bác sĩ đó giải thích với chúng tôi rằng tử cung của Quách Hương trải qua phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, đây là dấu vết của một lần phá thai và cơ thể cô ta đang dần hồi phục. Thế nhưng Quách Hương lại nói với bác sĩ rằng cô ấy chưa từng phá thai và chưa từng mang thai.
Nghe bác sĩ nói, tôi chợt nhớ ra ngày hôm qua sau khi tôi và Quách Hương quan hệ thì cô ta bị chảy máu đen...
Tôi hỏi bác sĩ: "Bác sĩ có chắc chắn tử cung của cô ta có dấu vết phá thai không?"
Bác sĩ nói khẳng định: "Máy móc không biết lừa con người, từ dấu vết trong tử cung có thể đoán được cô ấy đã phá thai được khoảng mười ngày, cơ thể cô ấy cũng hồi phục cũng rất tốt".
"Còn những kết quả xét nghiệm khác của Quách Hương cho thấy khí huyết cô ấy rất yếu, phải để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn và phải dành thời gian tập thể dục".
Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Giáo sư Vương đã xem rất nhiều báo cáo và chẩn đoán của bác sĩ nội khoa, sau đó ông ta gật đầu với tôi.
Quách Hương chắc chắn chưa từng phá thai, cho nên máu đen chảy ra trong bụng cô ta chính là... một đứa bé?
Liệu có phải không?
Quách Hương oan ức nói: "Tôi chưa từng mang thai, làm sao lại có con được chứ?"
"Cơ thể của tôi trước giờ vẫn rất tốt".
Bác sĩ thở dài, nói: "Thanh niên thời nay thật là..."
Tôi, giáo sư Vương và Quách Hương rời khỏi phòng siêu âm Doppler màu. Giáo sư Vương đến các khoa khác để lấy tất cả kết quả kiểm tra sức khỏe một tuần trước của Quách Hương.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến phòng làm việc của giáo sư Vương.
Chúng tôi ngồi xuống và tiếp tục nói chuyện.
Tôi hỏi giáo sư Vương: "Có khả năng nào khác không, chẩn đoán sai chẳng hạn?"
Giáo sư Vương lấy kết quả siêu âm Doppler màu và các kết quả khám nghiệm khác xem xét kỹ lưỡng, sau đó ông ta khẳng định: "Tử cung bị xâm lấn tối thiểu, khí huyết suy yếu, dựa vào kết quả xét nghiệm có thể khẳng định cô ấy đã từng phá thai".
"Nhưng... một tuần trước, Quách Hương đã khám sức khỏe toàn diện và không có thai. Hơn nữa, những người đang mang thai không thể tiêm phòng viêm gan B, nếu không, đứa con trong bụng sẽ xảy ra chuyện".
Hiện giờ giáo sư Vương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, không thể giải thích được chuyện này.
Khả năng Quách Hương mang thai trong mấy ngày nay là không thể xảy ra, cô ta đang không ở trong thời kỳ rụng trứng, hơn nữa Quách Hương rất chắc chắn rằng cô ta không có thai, cho dù là sảy thai nhưng chỉ có mấy hôm như vậy cũng không thể xét nghiệm ra được.
Sắc mặt giáo sư Vương rất nghiêm trọng, ông ta nói: "Chờ một chút, vẫn chưa có kết quả xét nghiệm máu".
Mười phút sau, một y tá mang kết quả xét nghiệm máu vào phòng.
Giáo sư Vương cầm tờ kết quả xét nghiệm, biểu cảm hết sức kinh hãi.
Tôi hỏi: "Giáo sư Vương, sao vậy?"
Giáo sư Vương nói: "Người được tiêm vắc-xin viêm gan B trong máu phải có kháng thể viêm gan B. Sau khi tiêm một tuần, kháng thể sẽ hoạt động rất mạnh, trong kết quả xét nghiệm máu cho thấy trong máu không có chút kháng thể vi rút viêm gan B nào".
"Điều này có nghĩa là Quách Hương chưa bao giờ tiêm vắc-xin viêm gan B".
Quách Hương không hiểu, hỏi: "Rõ ràng tôi đã tiêm vắc-xin rồi, tôi và các chị em trong câu lạc bộ cùng nhau tiêm mà, tại sao lại như vậy?"
Bây giờ có thể chắc chắn 100% là vắc-xin đã bị đánh tráo