Trần Kế Tần vô cùng ngạc nhiên, cả đời này anh ta chưa từng được đối xử như thế bao giờ, thế mà giờ chủ tịch thị trấn lại rót trà cho anh ta.
Gặp được bà cụ, tôi rất vui mừng. Nét mặt bà cụ cũng vô cùng hiền lành và thân thiết, khiến tôi có cảm giác như được gặp bà nội ruột thịt của mình.
“Cháu à, sao con bé Thiến Thiến không về cùng cháu?”
Tôi cười đáp: “Dạo này Thiến Thiến hơi bận, nên chỉ có mình cháu đến thôi. Bà ơi, dạo này trông bà tươi tỉnh hơn, bà có uống nhân sâm theo lời cháu dặn không đấy?”
Bà cụ nói: “Nhân sâm đó đúng là thần dược. Cứ ba ngày bà uống một lần, đến tổi ngủ rất ngon, ban ngày thì tỉnh táo, cứ như tự nhiên trẻ lại mười mấy tuổi”.
Tôi nói chuyện với bà cụ, bà không hề nhắc lại chuyện hôm mừng nọ, cũng không cảm ơn tôi. Bà chỉ nói với tôi mấy chuyện trong nhà, hỏi han chuyện của tôi và Lưu Thiến.
Bây giờ bệnh của bà cụ vẫn chưa khỏi hẳn, không thể bị kích động, nên tôi chỉ đành nói dối bà.
Sau đó tôi bắt đầu chữa bệnh cho bà, khoảng mười mấy phút sau đã xong. Chỉ cần làm thêm mấy liệu trình nữa là bệnh của bà cụ sẽ khỏi hẳn.
Tôi và Trần Kế Tần ở lại nhà họ Lưu ăn trưa, chỉ là một bữa cơm nhà bình thường nhưng rất ngon miệng.
Bà cụ gắp thức ăn cho tôi và Trần Kế Tần liên tục, bảo là thanh niên thì phải ăn nhiều lên.
Thấy nụ cười tươi rói và đong đầy yêu thương của bà cụ, tôi cảm thấy vô cùng cảm động.
Bà cụ nói: “Hồng Vĩ, sau này Sơn Thành là trưởng thôn, là cấp dưới của con, nhớ quan tâm thằng bé nhiều hơn. Nếu Sơn Thành mà bị ấm ức gì thì mẹ không tha cho con đâu”.
Chủ tịch thị trấn dở khóc dở cười, nói: “Mẹ, Sơn Thành lợi hại lắm, cậu ấy không bắt nạt con là tốt lắm rồi, sao mà chịu ấm ức được chứ”.
Bà cụ nói: “Ban nãy lúc chữa bệnh cho mẹ, Sơn Thành đã nói rồi, mẹ chỉ cần làm thêm vài liệu trình nữa là bệnh sẽ khỏi hẳn. Chuyện cưới xin của Sơn Thành với Thiến Thiến cũng phải lo cho nhanh đi thôi”.
Chủ tịch thị trấn không biết trả lời thế nào, bà cụ nói tiếp: “Hồng Vĩ, mẹ biết dạo này con đang chuẩn bị tranh cử nên rất bận. Tranh cử là chuyện lớn, nhưng bây giờ cũng ổn thoả cả rồi. Không có người nhà họ Dương ngáng chân thì con sẽ thuận lợi ngồi lên vị trí bí thư đó thôi”.
“Nhưng chuyện cưới xin của Thiến Thiến và Sơn Thành phải lo sớm đi, coi như là hoàn thành tâm nguyện của mẹ, mẹ cũng muốn sớm được ôm chắt”.
Bà cụ rất sốt sắng chuyện đám cưới của tôi và Lưu Thiến, từ lúc tôi đến, bà đã nhắc đi nhắc lại bảy tám lần rồi.
Chúng tôi không thể nói cho bà cụ biết việc tôi với Lưu Thiến không thể yêu nhau được.
Chủ tịch thị trấn nói: “Mẹ, mẹ cứ lo cho sức khoẻ của mình đi đã, khi nào mẹ khoẻ hẳn thì chúng ta tính chuyện này sau”.
Tôi cũng nói: “Bà ơi, bà cứ yên tâm. Chỉ cần có cháu chữa bệnh cho bà, thêm cả công hiệu của nhân sâm nghìn năm kia, bà chắc chắn có thể sống khoẻ thêm ba mươi năm nữa ấy chứ”.
Bà cụ nghe tôi nói thế thì mặt tươi như hoa nở, nói: “Sơn Thành khéo miệng quá, cơ thể bà thế nào, bà biết rõ mà. Nào, ăn đi, ăn đi...”
Những gì tôi nói đều là thật. Công hiệu của nhân sâm nghìn năm kia có thể giúp bà cụ sống thêm hai mươi, ba mươi năm nữa.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, ngồi dùng bữa bên nhau như người một nhà.
Sau bữa cơm, dì Lưu đỡ bà cụ vào phòng nghỉ ngơi, tôi với chủ tịch thị trấn sang phòng bên cạnh bàn chuyện trong thôn.
Chủ tịch thị trấn nói: “Sơn Thành, vụ án của cậu điều tra đến đâu rồi?”
Sau khi chủ tịch thị trấn biết chuyện tôi bị ám sát đêm hôm đó đã gọi cho tôi ngay lập tức.
Tôi nói: “Bây giờ phía cảnh sát vẫn chưa có tiến triển gì cả”.
Chủ tịch thị trấn nói: “Thế cậu nói xem, liệu có phải người nhà họ Dương làm không? Tôi nghi ngờ đến tám chín phần là người nhà họ Dương trả thù cậu!”
Tôi khẽ lắc đầu, nói: “Chú à, chuyện này không đơn giản thế đâu. Tôi đã nói chuyện với người nhà họ Dương rồi, không phải họ làm”.
Chủ tịch thị trấn hỏi: “Ồ? Sao có thể tin người nhà họ Dương được? Không phải họ làm thì là ai làm?”
Tôi nói: “Viên Chính Dương. Chú, chuyện này có liên quan đến Viên Chính Dương”.
Sau đó, tôi đã kể lại cho chủ tịch thị trấn nghe tất cả những phân tích và kết luận mà tôi và người nhà họ Dương rút ra được, từ vật báu dưới đền thờ, đến việc tại sao Viên Chính Dương lại đầu tư năm triệu vào thôn chúng tôi.
Chủ tịch thị trấn không ngờ được rằng chuyện này lại phức tạp đến thế, ông ấy rơi vào trầm tư, sau đó nói với tôi: “Chắc là... Khoảng mười một năm trước, lúc đó tôi chưa phải là chủ tịch thị trấn mà chỉ là một công chức nhỏ”.
“Viên Chính Dương muốn mua đất ở thôn Lâm Thuỷ, thậm chí còn muốn cả thôn di dời đi nơi khác. Nhưng dân làng kiên quyết phản đối, trưởng thôn cũng không đồng ý”.
“Khoảng bốn năm trước, lúc đó trưởng thôn cũ đã từ chức, con trai ông ấy lên làm trưởng thôn đời tiếp theo. Viên Chính Dương lại bắt đầu muốn mua đất ở thôn Lâm Thuỷ, lúc đó trưởng thôn đã đồng ý, nhưng dân làng lại không chấp nhận”.
“Lúc đó tôi đã là chủ tịch thị trấn, tôi cũng không đồng ý”.
Bốn năm trước? Tôi nhớ lại, bốn năm trước tôi mười tám tuổi, hình như đúng là trong thôn có xảy ra một số chuyện. Có một đoàn người từ trên huyện đến thôn chúng tôi, trong đó có doanh nhân, có người của chính phủ.
Họ nói là muốn khảo sát thôn chúng tôi, do thôn chúng tôi quá ít người, lại nghèo nàn, nên muốn chúng tôi chuyển hết đi nơi khác. Họ muốn chia thôn chúng tôi thành tám nhóm, chia ra đến các thôn khác ở, họ sẽ xây nhà mới cho dân làng.
Doanh nghiệp trên huyện cũng muốn mua lại đất của thôn, nhưng bị dân làng phản đối kịch liệt.
Nếu chuyển tất cả dân làng đến một nơi khác, xây nhà mới cho dân làng, có thể họ sẽ đồng ý. Nhưng muốn chuyển một thôn gần một trăm hộ dân đi, cần có một mảnh đất thật lớn, cần lượng lớn sức người và sức của. Khu vực xung quanh đây toàn là đồi núi, không thể nào có đủ đất trống.
Hơn nữa, dân làng tôi đã sinh sống ở đây từ bao đời, đột nhiên bảo họ chuyển đi, rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của họ, chắc chắn không ai chấp nhận nổi.
Chủ tịch thị trấn đã nói cho tôi biết một thông tin rất quan trọng, vào mười một năm trước và bốn năm trước, Viên Chính Dương đã hai lần muốn mua đất của thôn chúng tôi.
Xem ra chuyện cạnh tranh chức trưởng thôn lần này cũng là kế hoạch của ông ta.
Chỉ cần khống chế được trưởng thôn sẽ có được tiếng nói trong thôn, nói trắng ra là sẽ có được đất của thôn.
Mua đất, yêu cầu dân làng di dời, e rằng mục đích cuối cùng chính là báu vật kia!
Tôi với chủ tịch thị trấn nói chuyện một lúc, ông ấy nói: “Nếu tất cả chuyện này đều là do Viên Chính Dương giật dây, thì chúng ta hãy bắt đầu điều tra ông ta đi”.
“Còn nữa, để biết phía dưới đền thờ trong thôn có vật báu hay không, chúng ta cứ đào lên là xong”.
“Nếu có báu vật gì đó thật thì chúng ta giao cho nhà nước, chứ nhất định không được để nó rơi vào tay kẻ xấu”.
Tôi nói: “E là không ổn. Việc đào đền thờ lên cần phải tính toán thật kỹ. Tôi sợ là đào đền thờ lên sẽ xảy ra bất trắc”.
Viên Chính Dương đã hai lần muốn mua đất của thôn chúng tôi, muốn di dời dân làng đi, chắc chắn là vì sợ báu vật đó bị người khác phát hiện. Hoặc có thể... bên dưới đó có ma quỷ, nếu đào lên nó sẽ làm hại dân làng.
Một khi làm lớn chuyện này lên, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Chủ tịch thị trấn cười khổ, nói: “Ma quỷ? Sơn Thành, chúng ta đều là người có ăn học, sao lại tin mấy thứ không căn cứ này chứ”.
Vẻ mặt tôi vô cùng nghiêm túc, nói: “Thà tin là có, chứ đừng tin là không. Tóm lại chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết, hơn nữa tôi cũng có cách rồi”.
Tin tức mà chủ tịch thị trấn cung cấp cho tôi vô cùng quan trọng. Viên Chính Dương đã hai lần muốn mua đất trong thôn, lại thêm chuyện lần này đã đủ để chứng thực phán đoán của tôi và người nhà họ Dương.
“Bây giờ chúng ta không có chứng cứ, báo cảnh sát cũng vô ích, cậu có cách gì chứ?”, chủ tịch thị trấn hỏi tôi.