“Hơn nữa, có pháp sư ở đây, không cần lo lắng”.
Tôi hơi an tâm.
Mộc Dịch đưa Tôn Bán Tiên lên trên rồi đi xuống lại, lần lượt đưa hai công nhân lên.
Tôi đi xuống là để hỗ trợ Mộc Dịch, bây giờ cũng lên theo.
Mộc Dịch lấy một bình gốm nhỏ từ trong túi đeo ra, chia cho ba người mỗi người uống một ít, không biết nó là thứ gì.
Mộc Dịch nói với mấy người công nhân nọ: “Các anh không cần lo lắng, họ sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Hai người họ đã bị gãy xương cánh tay, bây giờ hãy đưa họ đến bệnh viện ngay”.
“Mọi người yên tâm, không có chuyện gì đâu”.
Các công nhân nghe vậy, vẻ mặt cũng dịu đi nhiều.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “Anh đưa bọn họ đến bệnh viện, tiền thuốc men chúng ta trả hết. Chuyện ở đây đừng làm rùm beng, đừng để người dân biết”.
Chúng tôi đưa hai công nhân bị thương lên xe, hai công nhân khác đi cùng Trần Kế Tần.
Tôi gọi điện cho viện trưởng Lưu, nói ông ấy sắp xếp ổn thỏa cho hai công nhân này.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Mộc Dịch đã cho bọn họ uống nước bùa, nghĩa là đốt bùa rồi cho vào nước, có thể trừ tà, xua đuổi âm khí trong cơ thể”.
“Khoảng mười phút sau, bọn họ sẽ tỉnh lại”.
Hóa ra là vậy.
Hoàng Tiểu Tinh hỏi: “Pháp sư Mộc, bây giờ nên làm sao?”
Mộc Dịch nói: “Các anh chuẩn bị đồ đạc thiêu hủy rễ cây ấy, tôi chuẩn bị xuống bên dưới thăm dò một phen”.
Ngay lúc ấy, người lái máy xúc đột nhiên hét lên: “Mọi người nhìn bên kia, bên kia kìa…”
Nơi rễ cây mà chúng tôi đào lên cách đây hai mươi mấy mét bỗng nhiên bốc khói đen!
Số khói đen ấy rất kì lạ, bốc lên đến không trung lại biến mất, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống.
Mọi người đều kinh ngạc, mấy công nhân sợ đến mức lùi ra sau liên tục.
Mộc Dịch chạy lên trên đó đầu tiên, lấy ba lá bùa vàng từ trong túi đeo ra, nhanh chóng dán lên ba vị trí trên rễ cây.
Khói đen trên rễ cây nhanh chóng biến mất, mấy giây sau đã không còn thấy đâu nữa.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí quả là lợi hại, dùng mấy lá bùa đã nhẹ nhàng phong ấn được âm khí từ rễ cây”.
“Vì sao rễ cây lại có khói đen?”, tôi không hiểu hỏi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Rễ cây phơi dưới nắng lâu như vậy đương nhiên sẽ bị mất cân bằng âm dương, rễ cây không thể bảo vệ được âm khí ở bên trong, thế là nhanh chóng chết rễ”.
“Những luồng âm khí này mà vào trong cơ thể người thì vô cùng phiền phức”.
Mộc Dịch đi tới nói với tôi: “Đi chuẩn bị chút củi khô, hoặc xăng dầu gì đấy đốt rễ cây này đi”.
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Chuẩn bị củi thì lâu quá, để tôi đi lấy xăng. Mấy người của Cục Xây dựng đều lái xe đến đây, lấy chút xăng là được”.
Tôi và Hoàng Tiểu Tinh cùng đi ra ngoài, Hoàng Tiểu Tinh đi lấy xăng, tôi đi canh cửa. Bảy, tám phút sau, Hoàng Tiểu Tinh đem một thùng xăng lớn tới, tôi bèn khóa chặt cửa, đi cùng anh ta đến bên rễ cây.
Mộc Dịch cầm thùng xăng tưới lên rễ cây, chốc lát sau, ngọn lửa hừng hực bao quanh rễ, từng luồng khói đen tán loạn trong ngọn lửa. Rễ cây như sống dậy, giương nanh múa vuốt vùng vẫy trong ngọn lửa!
Không lâu sau, Tôn Bán Tiên tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng sợ hãi, miệng run rẩy, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, rễ cây đã hóa thành tro bụi.
Mấy công nhân ở hiện trường hết sức hoảng sợ, đòi rời khỏi đây, thậm chí lương cũng không lấy. Bọn họ đòi về nhà, không muốn làm việc ở đây nữa.
Tôi hiểu tâm trạng của họ, gặp được chuyện thế này, bọn họ không thể nào tiếp nhận nổi, trong lòng tràn đầy nỗi sợ hãi.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Các anh có thể rời khỏi đây, nhưng không được nói cho bất kỳ ai biết chuyện xảy ra ở trong này, hiểu không?”
Mấy người họ liên tục đồng ý, tôi chuyển tiền cho bọn họ ngay tại chỗ, kết toán tiền lương, để họ rời đi.
Xem ra Hoàng Tiểu Tinh tìm công nhân bên ngoài, mà không tìm người dân trong thôn cũng là không muốn để người dân biết chuyện ở đây, chỉ là tôi không hiểu vì sao Hoàng Tiểu Tinh lại không tìm người của mình chứ? Sợ bị bại lộ sao?
Lúc này Tôn Bán Tiên đi qua, nói: “Cô gái, chuyện ở đây cô định xử lý thế nào?”
Cơ thể của Tôn Bán Tiên đã không còn gì khác thường nữa, trên trán và khuỷu tay bị trầy xước đôi chút.
Mộc Dịch nói: “Tôn Bán Tiên, chuyện ở đây ông đừng nhúng tay vào, hãy giao cho tôi toàn quyền xử lý. Tôi sẽ điều tra rõ chân tướng, tiêu diệt ma quỷ ở dưới đó”.
Tôn Bán Tiên lớn tiếng nói: “Bên dưới hang động này là một mộ cổ đáng sợ đã tồn tại mấy trăm năm”.
“Lúc tôi vừa rơi xuống dưới, âm khí tràn ra xung quanh, tình thế cấp bách, tôi không cẩn thận hít phải âm khí. Những luồng âm khí đó vô cùng đáng sợ, có thể khiến người ta trở nên mơ hồ, rơi vào hôn mê”.
“Trong mộ cổ này có một vài thứ mà chúng ta chưa biết, có sự tồn tại cực kì đáng sợ, cho nên chúng ta phải lấp nơi này lại”.
“Tuyệt đối không thể để thứ bên dưới thoát ra, gây hại cho cả thôn!”
Mộc Dịch lạnh lùng nói: “Lấp kiểu gì? Tôn Bán Tiên, bên dưới cao hơn hai mươi mét, rộng bảy mươi, tám mươi mét, độ dài còn chưa biết là sâu bao nhiêu, ông cho là ông lấp được sao?”
Tôn Bán Tiên tràn đầy tự tin nói: “Tôi không nói phải lấp cả hang động, chúng ta dùng sàn gác chặn cửa hang lại, sau đó bày đá trấn hồn lúc trước lên trên, phong ấn cửa hang”.
“Nơi này cũng không thể xây phòng khám được nữa, phải dừng lại”.
“Như vậy thì mới chắc chắn không xảy ra chuyện”.
Mộc Dịch nói: “Đá trấn hồn đã vỡ mất một khối, ông cho rằng nó còn tác dụng sao? Hơn nữa, với đạo hạnh của ông có thể bố trí trận pháp phục ma không?”
“Ông có bản lĩnh đó không?”
Sắc mặt của Tôn Bán Tiên hơi khó coi, ông ta nói: “Đá trấn hồn nứt rồi không biết làm lại khối khác sao? Tôi không có bản lĩnh, lẽ nào người khác cũng không có bản lĩnh?”
“Chuyện này tôi không xử lý được thì còn có quốc gia, còn có chính phủ!”
“Nói tóm lại, nơi này nhất định phải lấp lại!”
“Dù có thế nào, sự an toàn của người dân mới là quan trọng nhất!”
Mộc Dịch lạnh lùng nói: “Tôn Bán Tiên, ông cho rằng đá trấn hồn kia là đá trấn hồn bình thường à? Người bình thường có thể khắc nên được hoa văn như trên đó không? Độ phức tạp của những kí hiệu đó đến sư phụ ông cũng chưa chắc có thể khắc được”.
“Đá trấn hồn đã nứt vỡ, nhất định phải tiêu diệt ma quỷ ở dưới đó!”
Tôn Bán Tiên phẫn nộ hét lên: “Nhóc ranh, cô đúng là cố chấp! Cô cũng là người tu đạo, lẽ nào không biết có những thứ chúng ta không thể chạm vào hay sao?”
“Mộ cổ đã bị phong ấn mấy trăm năm, các cô các cậu cứ khăng khăng đòi đào nó lên!” .
Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
“Còn trưởng thôn và tổng phụ trách Hoàng luôn ủng hộ cô hết sức mình. Trước khi đào nơi này lên, trưởng thôn còn mời pháp sư đến, giống như đã biết nơi này có vấn đề từ trước. Có phải các cô cậu có mục đích gì khác không thể cho ai biết hay không?!”
Tôn Bán Tiên vô cùng thông minh, đã suy đoán được chúng tôi có mục đích khác rồi.
Tôi bước lên trước hai bước, nói: “Bán tiên, tôi hiểu tâm trạng của ông. Ông vì sự an toàn của người dân, tôi hiểu được, nhưng mà... Chuyện ở đây rất quan trọng, bạn tôi vô cùng lợi hại, chắc chắn có thể xử lý tốt chuyện này”.
“Vẫn là câu nói khi trước, dù ở dưới đó có vật gì, chúng ta cứ đào nó lên, tiêu diệt nó, như vậy thôn chúng tôi mới được bình yên mãi mãi”.