Nếu tiên nữ Thanh Thuỷ không kịp thời nhắc nhở tôi thì e là tôi đã xảy ra chuyện rồi.
Tôi với tiên nữ Thanh Thuỷ giao lưu bằng suy nghĩ, mà loại giao lưu kỳ diệu này chỉ diễn ra trong tích tắc, như một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu tôi mà thôi.
Nên tôi mới có thể phản ứng nhanh đến thế.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Kẻ bắn ở hướng bốn giờ, là một người phụ nữ. Cô ta thấy ngươi tránh được, đang điều chỉnh hướng bắn, cô ta đang di chuyển sang phía bên kia”.
“Cách ngươi hơn ba mươi mét”.
Phụ nữ?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Người phụ nữ này bịt mặt, nhưng nhìn thân hình thì có vẻ là nữ sát thủ ám sát ngươi lần trước”.
Nữ sát thủ?
Chết tiệt!
Tiên nữ Thanh Thuỷ có thể phán đoán chính xác được vị trí và thân phận của cô ta, thế nên cô ta không thể nào bắn lén tôi được.
Nhưng bây giờ tình cảnh của tôi đang vô cùng nguy hiểm, năng lực của tôi vẫn chưa đủ để chắn được đạn.
Tôi hét lên với người phụ nữ đó: “Đừng có giấu đầu hở đuôi nữa!”
“Cô không làm tôi bị thương được đâu!”
“Đừng nghĩ là cô có súng thì có thể giết được tôi!”
Không lâu sau người phụ nữ đó đã đáp lại: “Thật sự không ngờ anh lại phát hiện được tôi”.
“Xem ra ngay từ đầu anh đã biết được chỗ ẩn nấp của tôi rồi, nếu không ban nãy anh không thể tránh được phát súng đó”.
Tôi hét lên: “Ra mặt đi!”
Ngay sau đó có một người phụ nữ mặc đồ đen đi ra từ rừng cây bên cạnh chiếc xe van.
Cô ta chỉ để lộ đôi mắt, còn bộ đồ đen đã che kín toàn thân. Bộ đồ bó chặt vào cơ thể, làm lộ ra toàn bộ đường cong hoàn hảo của cô ta.
Ánh mắt của người phụ nữ này tràn đầy sự lạnh lẽo và sát ý, cô ta nhìn tôi chằm chằm.
Tôi trốn ở bên hông xe, cô ta di chuyển, tôi cũng di chuyển, vì tôi sợ khẩu súng trong tay cô ta.
Dương Ninh Phi hét lên: “Mau lên, xử hắn đi!”
“Không, làm hắn bị thương thôi. Tôi phải tự tay giết chết hắn. Tôi phải báo thù cho Dương Đông em trai tôi!”
Dương Long Phi cũng nghiến răng hét lên: “Tôi phải từ từ hành hạ hắn, tôi phải cho hắn chết từ từ để báo thù cho anh Huy, anh Đông, cả những anh em khác bị hắn đánh cho tàn phế nữa!”
Người phụ nữ đó lạnh lùng liếc nhìn mấy người họ, hỏi: “Ai bảo mấy người tới đây?”
Dương Long Phi nói: “Tất nhiên tôi phải tới rồi. Anh Đông là anh em của chúng tôi, tôi phải tự tay giết chết Trương Sơn Thành!”
“Đúng là lũ ăn hại!”, ánh mắt người phụ nữ đó vô cùng sắc bén, cô ta nói tiếp: “Các người nghĩ đối phó với Trương Sơn Thành dễ thế à?”
“Mau cút đi, biến khỏi tầm mắt tôi ngay!”
Dương Ninh Phi phẫn nộ hét lên: “Cô dám đuổi chúng tôi đi à!”
Đột nhiên người phụ nữ đó tát cho Dương Ninh Phi mấy phát, suýt nữa thì khiến anh ta ngã lăn ra đất.
“Không muốn chết thì cút mau đi!”
Súng của cô ta đang chĩa vể phía Dương Ninh Phi.
Đám người Dương Ninh Phi thấy ánh mắt như muốn giết người của cô ta thì sợ hãi, lũ lượt kéo nhau bỏ chạy.
Tôi nấp sau đuôi xe van, nói: “Người đẹp, cô không giết được tôi đâu”.
“Thế à?”, cô ta lạnh lùng đáp: “Lần trước có người cứu anh, anh nghĩ xem lần này ai sẽ cứu anh?”
“Kể cả anh có lén báo cảnh sát thì họ cũng không đến ngay được”.
“Hôm nay anh chết chắc rồi!”
Lần trước trong tay cô ta không có súng, tôi cũng không phải đối thủ của cô ta. Nhưng lần này cô ta có súng!
Cô ta có súng, tôi không chạy nổi. Có lẽ chạy vào rừng thì có thể thoát được, nhưng khả năng đó rất thấp, hơn nữa còn Trần Kế Tần thì sao?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Còn ta đây, ngươi sợ cái gì cứ?”
“Bây giờ ta đã hồi phục rồi, chẳng lẽ ngay cả một người phụ nữ bình thường cũng không giải quyết được hay sao?”
Hầu hết sức mạnh của tôi đều là “mượn” từ tiên nữ Thanh Thuỷ.
Ví dụ như bóp nát cốc trà, hòn đá, kéo chiếc xe ô tô, những việc này đều là tiên nữ Thanh Thuỷ giúp tôi làm.
Sức mạnh của chính tôi thật ra rất yếu.
Tôi vẫn còn có chút lo lắng, hỏi lại: “Nhưng cô ta có súng!”
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Đá ta còn bóp vụn được, huống chi một viên đạn bé tí”.
“Chúng ta không sợ đánh trực diện với cô ta, sợ là sợ cô ta đánh lén kia kìa”.
“Không cần trốn nữa, giết cô ta đi”.
Tôi ngây người ra, hỏi: “Gì cơ? Giết cô ta?”
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Cô ta muốn giết ngươi đấy. Ngươi không muốn giết cô ta à?”
“Hơn nữa nếu ngươi để lộ sức mạnh phi thường của mình mà lại không giết cô ta, lỡ cô ta lan truyền chuyện này ra ngoài thì vô cùng bất lợi cho ngươi!”
“Tại sao?”, tôi hỏi: “Để kẻ địch biết được sức mạnh của mình không phải là một việc tốt sao?”
Tôi chưa từng nghĩ đến việc giết người, không phải tôi không muốn, mà là tôi sợ!
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đừng nghĩ thế giới này đơn giản như thế. Ngươi có sức mạnh phi thường không có nghĩa là người khác không có”.
“Ngươi gặp được cơ duyên trời cho, không có nghĩa là người khác không gặp được”.
“Trên đời này, kẻ lợi hại thực sự ngay cả ta cũng không chống lại được”.
“Với tình trạng của ngươi hiện nay thì cần phải khiêm tốn. Ngươi đang sống trong thế giới của người thường. Khi ngươi tiếp xúc với người của thế giới tu luyện, ngươi sẽ nhận ra bản thân vô cùng bé nhỏ”.
“Thế giới tu luyện?”, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến từ này, tôi cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Đừng hỏi nữa, giờ vẫn chưa phải lúc cho ngươi biết mọi chuyện. Biết càng nhiều thì càng bất lợi cho ngươi”.
“Hành động đi!”
Người phụ nữ đó đang từng bước tiếp cận tôi, nói: “Trương Sơn Thành, anh muốn trốn đến bao giờ?”
“Còn không mau ngoan ngoãn ra đây đi”.
Pằng pằng!
Cô ta cũng bắn hai phát súng về phía tôi, sau đó chạy thật nhanh về chỗ tôi đang đứng. Cuối cùng tôi cũng phải đi ra.
Tôi bước từ phía sau đuôi xe van ra, đứng trước mặt người phụ nữ đó, chỉ cách cô ta chừng năm, sáu mét.
Cô ta giơ súng lên, nhắm thẳng vào đầu tôi.
“Đợi chút”, mặc dù tiên nữ Thanh Thuỷ đã nói với tôi không cần sợ cô ta, nhưng lúc cô ta ra tay tôi vẫn có chút căng thẳng.
Tôi nói: “Trước khi giết tôi, cô có thể cho tôi biết cô là ai không? Cô gỡ khăn bịt mặt xuống được không? Ít nhất cũng phải để tôi chết một cách rõ ràng chứ”.
Cô ta lạnh lùng đáp: “Không cần thiết, tôi cũng không muốn giết anh, nhưng tôi hết cách rồi”.
“Anh là một người tốt”.
“Bị chĩa súng vào đầu mà còn bình tĩnh được như thế, anh cũng là một người có bản lĩnh đấy”.
“Nhưng anh phải chết”.
Lời nói của cô ta rất kỳ quặc.
Cô ta vừa dứt câu thì trong mắt loé lên sự đau khổ, sau đó cô ta cắn răng bóp cò.
Pằng...
Ngay sau đó, một viên đạn lao về phía tôi. Nhưng dường như đến trước mặt tôi, tốc độ của nó lại chậm lại, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được tốc độ và đường bay của nó.
Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, dùng tay phải nắm lấy viên đạn.
Viên đạn nằm im trong tay tôi, vẫn còn đang nóng hổi.
Cảnh tượng này quá kỳ diệu, sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ khiến tôi bắt được viên đạn dễ như trở bàn tay!
Tôi vô cùng kinh ngạc, tôi cứ nghĩ tiên nữ Thanh Thuỷ sẽ khống chế cơ thể tôi né đạn, chứ không ngờ được là cô ấy có thể trực tiếp khống chế viên đạn!
Tôi cầm viên đạn trong tay, giơ lên cho người phụ nữ kia xem, cười nhạt và nói: “Cô nghĩ là khẩu súng quèn đó giết được tôi sao?”
Trần Kế Tần ở trong xe nhìn được cảnh tượng này, đần cả người ra. Cái điện thoại đang dùng để quay video của anh ta cũng rơi bộp xuống sàn...
“Sao có thể chứ!”
Người phụ nữ đó không cam tâm, nhấc súng lên, bắn liền hai phát.
Không hề bất ngờ, hai viên đạn đều nằm gọn trong tay tôi!
Cô ta thấy thế liền xoay người bỏ chạy.
“Tính chạy đi đâu!”