Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu (full) - Kiều Huyền Thạc - Bạch Nhược Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Đạo nheo lại đôi mắt lạnh lùng, uy hiếp: “Em muốn xảy ra chuyện rồi hối hận sao? Anh tin em, nhưng anh không tin người đàn ông khác kiểm soát được thú tính.”

“…” Kiều Huyền Thạc đang thở sâu vì tức giận trong lòng.

“Cái này …” Bạch Nhược Hi bị rối.

Doãn Đạo: “Đây không phải là ý của riêng anh, anh nghĩ mọi người sẽ đồng ý, mẹ chồng và ba mẹ em, bất cứ ai đã mang thai sinh con đều sẽ đồng ý với đề nghị của anh.”

Bạch Nhược Hi do dự, ánh mắt trưng cầu từ từ chuyển sang Kiều Huyền Thạc.


Nhìn thấy ánh mắt bất định của Bạch Nhược Hi, Kiều Huyền Thạc cảm thấy thất vọng vì bị bỏ rơi, và trái tim anh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Kiều Huyền Thạc ra hiệu bằng ánh mắt để Nhược Hi có thể hiểu được.

Bạch Nhược Hi mỉm cười ngượng ngùng, “Em cảm thấy yêu cầu của anh trai cũng không tệ.”

Ngay lúc đó, Kiều Huyền Thạc né tránh lái qua chuyện khác nói: “Hai anh em cứ tiếp tục ở lại nói chuyện, tôi đi trước giải quyết một số việc.”

Dứt lời, Kiều Huyền Thạc lập tức đứng lên, anh còn chưa kịp xoay người, Doãn Đạo cũng không định buông tha cho anh: “Vấn đề này cần phải xem xét một cách nghiêm túc.”

Kiều Huyền Thạc ho hai lần, vờ như không nghe thấy, bình tĩnh bước ra khỏi phòng.



Nhìn anh ra khỏi phòng một cách ngượng ngùng và lễ phép, có chút không quen khiến cô cảm thấy Kiều Huyền Thạc lúc này rất đáng yêu a.

Còn liếc mắt nhìn bóng dáng Kiều Huyền Thạc rời đi với ánh mắt trìu mến, Doãn Đạo không hài lòng nhìn cô, nghiêm giọng nói: “Đây thật sự không phải là nói đùa, em hãy dọn đến ngủ phòng mẹ chồng vào tối nay đi.”

Nhược Hi bất lực mỉm cười, nhìn về phía Doãn Đạo, nói: “Anh, mau đi thôi! Chúng em tự có chừng mực, đừng lo!”

“Không thể cứ để như vậy. Cho dù biết Kiều Huyền Thạc có thể chịu đựng nhưng anh vẫn thấy khó chịu, với tư cách là em gái thì nên đứng về phía anh trai, giúp anh có cơ hội làm giảm nhuệ khí của cậu ta.”

Bạch Nhược Hi cười mà không nói lời nào.

Đôi khi đàn ông nổi nóng, nhưng thực ra họ khá ấu trĩ.

“Được thôi, nghe lời anh, em sẽ ngủ với mẹ chồng.”

Doãn Đạo mím môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Kiều Huyền Thạc ra khỏi phòng và đi về phía phòng làm việc, nhưng khi đi ngang qua phòng của Trần Tĩnh, anh không khỏi choáng váng khi nghe thấy âm thanh từ bên trong, anh dừng lại, lặng lẽ đứng ở cửa.

Giọng nói nghẹn ngào của mẹ anh vọng ra từ trong phòng.

“Huyền Bân bây giờ ở đâu? Sao nó không gọi lại cho mẹ khi ra nước ngoài?”



“Con đang giấu mẹ điều gì sao? Lâu rồi mẹ không gặp anh trai của con, mấy ngày nay mẹ luôn gặp ác mộng, sáng dậy mơ thấy có chuyện xảy ra, Huyền Hạo hãy nói với mẹ.”

“…Huyền Hạo, nói cho mẹ biết bây giờ anh con đang ở đâu? Tại sao anh con không liên lạc với mẹ?”

Kiều Huyền Thạc càng nghe càng đau lòng, anh không thể thông cảm với những gì mà anh cả đã làm.

Nhưng mà, sự thật sẽ khiến mẹ một lần nữa bị giáng đòn mạnh và gục ngã mất.

Khi Kiều Huyền Thạc nghe thấy giọng nói trong phòng trở nên nghẹn lại và không nói nữa, anh bước từ từ bước đến gõ nhẹ vào cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Tĩnh liền lấy khăn giấy vội lau nước mắt, giữ ẩm cổ họng, hướng cửa nói: “Vào đi.”

Kiều Huyền Thạc giả vờ như không nghe, không nhìn thấy gì, Trần Tĩnh nặn ra một nụ cười cứng ngắc khi nhìn thấy anh, nhẹ nhàng nói: “Huyền Thạc, con xong việc rồi sao? Về sớm vậy.”


“Xong rồi mẹ ạ.” Kiều Huyền Thạc bước đến chỗ bà ngồi xuống, đặt tay lên vai bà và ôm nhẹ Trần Tĩnh dựa vào bờ vai của mình.


Tay Kiều Huyền Thạc đặt lên vai bà xoa xoa an ủi, cố nén giọng nói khó chịu, nhàn nhạt nói: “Con sẽ dành nhiều thời gian hơn ở nhà cùng mẹ và Nhược Hi đi, hiện tại sức khỏe vợ con không tốt, chờ sau sinh, gia đình chúng ta sẽ đi du lịch và con sẽ dẫn mẹ đi dạo.”


Trần Tĩnh mắt đỏ hoe, nhưng nụ cười lại rất ngọt ngào, giọng khàn khàn: “Không thể đi du lịch ngay sau khi sinh con được.”


“Vậy để anh hai cùng mẹ đi dạo một vòng, chuyện của Kiều Nhất Hoắc đã giải quyết xong, ông ta sẽ không thể uy hiếp nữa, mẹ có thể …” Trước khi Kiều Huyền Thạc nói xong, Trần Tĩnh liền ngắt lời: “Anh cả của con đâu? Anh cả của con đã đi đâu? Đã lâu mẹ không liên lạc với anh con, cũng lâu rồi nó không đến gặp mẹ, chắc con cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK