Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu (full) - Kiều Huyền Thạc - Bạch Nhược Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào một ngày.

Từ đường nhà họ Kiều bị hủy đi.

Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu bị vài tên sĩ quan đeo súng đưa vào bên trong xe.

Bọn họ đều không cam lòng ngồi trên xe, rời khỏi nhà họ Kiều.

Kiều Nhất Xuyên coi như là tay không rời nhà, tất cả tài sản bị đóng băng, mà An Hiểu còn có tiền tích góp, đủ cho bọn họ sống cuộc sống thường thường bậc trung.

Trước của lớn của nhà họ Kiều.

Xe của Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu chậm rãi rời đi, cả nhà đều đứng ở phía sau nhìn theo bọn họ.



Kiều Huyền Thạc đứng sóng vai với Kiều Huyền Bân, hai người lẳng lặng nhìn xe rời đi, sắc mặt cũng trầm xuống.

“Em Ba làm cũng có chút quá phận” Huyền Bân đau lòng cho cha anh ta, giọng nói lạnh nhạt.


Kiều Huyền Thạc không cho là đúng, hừ lạnh một cái, giọng nói trầm thấp rất bình tĩnh: “Tôi không đưa bọn họ vào ngục giam đã là rất nhân từ”

“Dù sao đó cũng là cha của chúng ta”

“Ông ta không xứng”

Kiều Huyền Thạc lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi Khu vườn hoa phía nam, trong lúc xoay người, ánh mắt của anh nhìn về phía cả nhà chú Hai đứng ở bên cạnh.

Kiều Nhất Hoắc, Kiều Ngọc Nhi, còn có Kiều Đông Hải.

Nhìn ba người này, sắc mặt anh hơi lộ ra vẻ thâm trầm, đôi mắt sâu không lường được trở nên vô cùng mập mờ.

Chỉ trong chốc lát, mãi đến khi Kiều Ngọc Nhi quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẩm của anh thì anh mới hồi thần, thu lại ánh mắt khác thường, tiếp tục đi về phía Khu vườn hoa phía nam.

Kiều Ngọc Nhi nhíu mày nhìn bóng lưng Kiều Huyền Thạc.

Vẻ mặt cô ta mờ mịt.

Anh ba thật kỳ quái, tại sao lại nhìn bọn họ như vậy?



“Cái này sao được?” Kiều Huyền Hạo giận dạy bảo cô: “Gọi cho đúng, chớ gọi loạn quan hệ”

Kiều Ngọc Nhi bĩu môi, tủi thân liếc mắt nhìn anh ta: “Biết rồi”



Trần Tĩnh lơ đãng đẩy cánh tay của Kiều Ngọc Nhi ra, không phải là bà không thích Kiều Ngọc Nhi, chỉ do cô là con gái của Kiều Nhất Hoắc nên bà không dám quá thân thiết với cô.

Kiều Ngọc Nhi rõ ràng cảm giác được Trần Tĩnh đẩy cô ta ra, cô ta trầm mặt, làm nũng mà hỏi thăm: “Bác cả không thích Ngọc Nhi sao?”

“Không phải” Trần Tĩnh cực kỳ xấu hổ, ôn hòa cười yếu ớt.

Kiều Ngọc Nhi chu mỏ, ánh mắt rũ xuống dừng trên cánh tay của cô ta: “Đều không muốn để cho Ngọc Nhi chạm vào bác rồi”

“Không, không phải” Trần Tĩnh lập tức luống cuống, mới phát hiện hóa ra Kiều Ngọc Nhi là cô gái nhạy cảm như vậy, bà vội vàng an ủi: “Là tôi vừa mới dọn dẹp, mồ hôi đầy người, trên người có bụi, rất bẩn mà thôi”

Kiều Ngọc Nhi lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, lại một lần nữa bám lấy Trần Tĩnh “Không sao cả, Ngọc Nhi không ngại”

Trần Tĩnh bất đắc dĩ tiếp tục nở nụ cười.

Mặc dù Kiều Nhất Hoắc đáng trách ra sao, nhưng Kiều Ngọc Nhi cũng là vô tội.

Nghĩ tới đây, bà cũng tan khúc mắc đối với Kiều Ngọc Nhi, để mặc cô ta nhiệt tình tới gần.

Kiều Huyền Hạo mím môi im lặng cười yếu ớt, cười nói với Kiều Ngọc Nhi: “Em không lấy lòng mẹ anh đến mức như vậy, không thay.

đổi được cái gì đâu.”

“Em cam tâm tình nguyện” Kiều Ngọc Nhi nói Kiều Huyền Hạo bất đắc dĩ cười, buông Trần Tĩnh ra, xoay người vào nhà họ Kiều.

Trong phòng sách.

Kiều Huyền Hạo gõ cửa phòng sách một cái, bên trong không có động tĩnh, anh ta đẩy cửa đi vào.

Ánh mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua lá cây chiếu vào trong phòng sách.

Kiều Huyền Thạc thẳng tắp đứng ở phía trước cửa sổ, bên trong phòng sách yên tĩnh lộ ra một cỗ áp lực âm trầm.

Kiều Huyền Hạo đi vào sau đó buông tay đóng cửa phòng sách.

Hai tay anh ta đút vào túi, chậm rãi đi tới phía sau Kiều Huyền Thạc, mím môi mỏng thở dài một tiếng rồi chậm rãi mở miệng: “Em ba, anh có một việc muốn thương lượng với cậu một chút: Kiều Huyền Thạc không có phản ứng, trầm mặc giống như một con rối tính mịch, quanh thân tản ra hơi thở vắng lặng, không mang theo chút nhiệt độ nào.

Kiều Huyền Hạo đi tới bên cạnh anh, sóng vai đứng cùng anh nhìn về chỗ anh đang nhìn, một mảng cây cối rậm rạp, mấy cây hoa đại trơ trọi nở ra mấy đóa hoa.

Dưới rặng mây đỏ, làm nổi bật mặt đất vô cùng tươi đẹp.

Trong con mắt của Kiều Huyền Hạo góc độ này phong cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng ở trong mắt của Kiều Huyền Thạc cả vùng đều là màu xám tro.

Không có màu sắc, không có tình cảm mãnh liệt, không có nhiệt độ.



Kiều Huyền Hạo lấm bẩm: “Muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi, anh đã từng quá tức mới có thể ép cậu chuyển nhượng quyền cổ đông, dù sao chúng ta cũng là anh em, trừ đàn bà ra, những thứ khác cơ bản đều không cần rõ của cậu hay của anh”

Kiều Huyền Hạo đã quen với sự lạnh nhạt của Kiều Huyền Thạc, anh không lên tiếng không có nghĩa là không nghe được, anh ta thở dài tiếp tục nói: “Nếu như có thể, anh càng hy vọng cậu nhường Nhược Hy cho anh, toàn bộ tài sản của anh cho cậu, bao gồm cả tập đoàn Hoàng Phát, tất cả tài sản trên danh nghĩa của tôi, đổi Nhược Hy với cậu”

“Cô ấy yêu anh” Kiều Huyền Thạc đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh nhạt không có một chút độ ấm nào.

Kiều Huyền Hạo cũng không nghĩ vậy, cúi đầu khổ sở cười: “Cô ấy nói cô ấy yêu tôi sao?”

“ừ”

“Cô ấy ly hôn với cậu, vì sao không tìm tôi dù chỉ một lần? Tại sao phải sợ cậu hiểu lầm, đoạn tuyệt với tôi sạch sẽ như vậy?” Kiều Huyền Hạo bi thương nói, giọng nói trở nên vô lực.

Kiều Huyền Thạc đột nhiên nghĩ đến một việc, quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt trở nên chăm chú: “Anh hai, tôi muốn hỏi anh một “Việc tôi đưa cho anh 10% công ty cổ phần, Nhược Hy có tham dự không?”

“Tham dự cái gì?” Kiều Huyền Hạo không hiểu ra sao.

“Tham dự hợp mưu với anh”

Kiều Huyền Hạo không khỏi cúi đầu hỏi lại: “Tại sao cô ấy phải theo tôi hợp mưu? Theo tôi hợp mưu lừa cậu à?”

“Cô ấy từng nói như vậy” Kiều Huyền Thạc hờ hững đáp lại “Cho nên, cậu tin à?”

Kiều Huyền Thạc lạnh lùng cười, nụ cười vô cùng khổ sở, đôi mắt mang theo lạnh lùng nhàn nhạt: “Nếu như tôi cho anh biết, đến bây giờ tôi cũng không thấy rõ được tâm tư của cô ấy không biết câu nào cô ấy nói thật, câu nào cô ấy nói dối, anh có cười tôi không?”

Kiều Huyền Hạo nhướng mày nhìn về phía anh: “Không, dù sao cũng là lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển, lại nói người có chỉ số thông minh cao như cậu, chỉ số tình cảm lại thấp như cọc gỗ, làm sao có thể mò ý nghĩ trong lòng của Nhược Hychứ?”

“Rốt cuộc là có có chuyện như vậy không?” Giọng nói Kiều Huyền Thạc nghiêm túc vài phần.

“Không có, tôi đoạt cổ phần công ty của cậu, thứ nhất là bởi vì quá tức giận, thứ hai là muốn cướp đoạt chủ quyền công ty, không có chút liên quan nào đến Nhược Hy cả”

Kiều Huyền Thạc bất đắc đĩ nở nụ cười, đôi môi mỏng lạnh lộ ra nụ cười nhạt khổ sở: “Đàn bà thật thích nói dối, lúc nào mới bỏ cái này tật xấu này đây”

“Nhược Hy lừa cậu cái gì?” Kiều Huyền Hạo nhíu mày.

Kiều Huyền Thạc không nói được một lời, ánh mắt thâm trầm ngắm nhìn cây cối xanh biếc ở bên ngoài, tâm tình trở nên cực kỳ nặng nề.

Lừa anh cái gì ư?


Anh chỉ muốn biết dưới lời nói dối này của cô là muốn che giấu cái gì, muốn lấy được cái gì Nói yêu Kiều Huyền Hạo lại chưa từng liên hệ.


Nói yêu tiền lại không nháy mắt quyên góp dây chuyền Vĩnh Hằng đấu giá được với giá ba lăm nghìn tỷ.


Nói không thương anh, lại luôn luôn biểu hiện lưu luyến không rời.


Anh muốn biết dáng vẻ thực sự dưới lời nói dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK