Mục lục
Ngọn Sóng Tình Yêu (full) - Kiều Huyền Thạc - Bạch Nhược Hy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Huyền Thạc không trả lời vấn đề của cô.

Lấy ra thuốc nước và thuốc mỡ, dịch người càng tới gần Bạch Nhược Hy, kéo tay cô đặt lên đùi của anh.



Đường nét khuôn mặt tuấn tú sắc bén, vẻ đẹp trai kiên quyết khiến cô không thể dời mắt, thần sắc càng thêm chói mắt.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Ngày sắp rời đi kia, cô đến nhà họ Kiều tìm anh, muốn chuẩn bị nhìn anh thật kỹ một chút.

Cô từng cho rằng đời này sẽ có tiếc nuối, thật không ngờ lúc này lại được nhìn anh gần như vậy.

Gần gũi đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nam tính phát ra quanh người anh, mùi thơm mát lạnh dễ ngửi, hô hấp của anh cũng biến thành thô nặng.

Dáng vẻ chăm chú của anh rất đẹp trai, đẹp trai đến mức toàn bộ trái tim của Bạch Nhược Hy đều rơi vào tay giặc.


Vào lúc cô đang lâm vào trầm tư.

“Á..” Mu bàn tay của Bạch Nhược Hy đau xót mà kêu một tiếng, cô vội vã rút tay về.

Nhưng cô rút về lại bị Kiều Huyền Thạc lập tức cầm cổ tay, anh lo lắng kéo tay cô đến trước mặt, cúi đầu nhẹ nhàng mà thổi lên bàn tay cô.

“Phù phù phù..” Anh dịu dàng thổi lên tay cô.

Bạch Nhược Hy lại ngẩn ra, chịu đựng đau đớn chua xót, nước mắt lưng tròng, nhìn anh ba dịu dàng đến như vậy, lòng của cô lại một lần nữa mềm nhũn.

Anh dùng cồn sát khuẩn mu bàn tay cô, vết máu cũng dùng tăm bông dính cồn rửa.

“Còn đau không?” Anh thổi một lúc, giọng nói khàn khàn trầm thấp cực kỳ êm tai, như làn gió mát lành trong rừng trúc, dịu dàng thổi qua, nhàn nhạt, lành lạnh.

Đau, đau xót, nhưng Bạch Nhược Hy không nói ra, t nước mắt lưng tròng, cố nở nụ cười yếu ớt: “Không đau, không đau chút nào”

Kiều Huyền Thạc rốt cuộc cũng không có ngước mắt nhìn cô mà chỉ một mực quan tâm vết thương trên tay cô.

Thổi vài cái, anh tiếp tục dùng cồn vẽ loạn lên vết thương trên tay cô, động tác của anh dịu dàng giống như mây, nhưng cồn đụng tới vết thương vẫn truyền đến một loạt đau đớn như cũ, Bạch Nhược Hy cắn môi chịu đựng.



Nước mắt đong đầy lưng tròng, chăm chú nhìn Kiều Huyền Thạc.

Tim, đột nhiên rất đau.



Bàn tay to ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, rung động lan tràn đến tứ chỉ, cô cảm giác không khí trở nên loãng, cô hít thở thật sâu, thân thể cũng biến thành khô nóng bất an.

Kiều Huyền Thạc vừa băng bó, vừa thầm thì nói nhỏ: “Một ngày đổi thuốc một lần, trước khi kết vảy không được chạm vào nước, cố gắng đừng ăn mấy thứ đồ cay nóng”

Bạch Nhược Hy mím môi cười yếu ớt, thì thào: “Anh cứ giống như ông lão đông y ấy”

Kiều Huyền Thạc nhăn mày, động tác băng bó bỗng nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô, không vui hỏi: “Anh rất già à?”

Bạch Nhược Hy lập tức căng thẳng, ngước mắt nhìn về phía anh vội vàng giải thích: “Ý em không phải vậy mà, anh không già, chỉ là vừa rồi nói chuyện như ông lão đông y mà thôi, không phải là dáng vẻ giống”

Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Bạch Nhược Hy, đôi mắt trong suốt còn hiện lên nhàn nhạt hơi nước, linh động động lòng người.

Kiều Huyền Thạc chăm chú ngắm nhìn cô, mới phát hiện mặt cô đã đỏ hết lên, trong ngượng ngùng mang theo kích động, đôi môi hồng phấn hốt hoảng đang run rẩy, giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em cũng không nói anh già, anh ba anh đừng nghĩ mình già, em…”

Đang nói, nhưng lời nói của Bạch Nhược Hy cũng từ từ nhỏ dần, bởi vì giờ khắc này, ánh mắt của người đàn ông này trở nên cực nóng, thâm trầm, như nam châm hút lấy người đối diện, ánh mắt của anh bí hiểm nhìn không thấu, nhưng bởi vì quá mức nóng rực, mà làm cho cô hoảng hốt, tâm loạn như ma.

Bạch Nhược Hy mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Có thể sao?”

Kiều Huyền Thạc lập tức dời ánh mắt khỏi đôi môi căng mọng của cô, miệng khô lưỡi khô nuốt nước miếng một cái, tiếp tục băng bó vết thương cho cô.

Anh cột chắc băng gạc ở mu bàn tay cô, Kiều Huyền Thạc nhỏ giọng hỏi: “Còn chỗ nào đau không?”

Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng đỡ thắt lưng một chút, thẳng lưng cảm thụ một chút, xương lưng mơ hồ đau đớn, cô nhíu mày: “Lưng và bụng đều bị đá mấy cái, lúc đó đau lắm, bây giờ đã đỡ hơn rồi”

“Năm xuống” Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt ra lệnh.

Bạch Nhược Hy sửng sốt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh: “Hả?”

Kiều Huyền Thạc nghiêng người, đôi mắt lạnh lùng mang theo ánh sáng uy nghiêm, nhìn chằm chằm khuôn mặt mê man của cô tiếp tục ra lệnh: “Nằm xuống đi”

“Không cần, đã không có việc gì” Bạch Nhược Hy vội vàng lắc đầu.



Quan hệ hiện tại quá lúng túng, không thích hợp có cử chỉ thân mật như vậy.

Tuy rằng phần eo không được coi là vị trí tư mật, nhưng tránh cho xấu hổ, cô cười từ chối: “Anh ba, em thực sự không có việc gì, trong bụng đều là mỡ, không thể gây thương tổn đến nội tạng được”

Khóe miệng Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng cong lên, nở nụ cười lạnh, châm chọc hỏi lại: “Bạch Nhược Hy em còn có chỗ nào là anh chưa thấy qua?”

Khuôn mặt Bạch Nhược Hy lập tức nóng bừng lên, nhẹ nhàng bĩu môi: “Đây không phải là vấn đề có nhìn qua hay không, là không cân phải…”

Đôi mắt Kiều Huyền Thạc tối xuống, đột nhiên đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Bạch Nhược Hy, kéo về phía trước.

“A..” Bạch Nhược Hy sợ hãi tiếng, thân thể nhào lên trước.

Một giây kế tiếp, liền toàn bộ thân thể nằm ngang ghé vào trên đùi Kiều Huyền Thạc.

Hai tay cô chống lên sô pha, Kiều Huyền Thạc đỡ lưng cô, tay kia kéo lên áo của cô lên.

Sau lưng chợt lạnh, tuy Bạch Nhược Hy không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng chịu không nổi, nên cô trở tay kéo áo của mình xuống, dùng dằng: “Đừng nhìn, cho em dậy, buông tay”

Bạch Nhược Hy dùng dằng chống người dậy, lại bị đè xuống, tiếp tục giấy giụa, lại bị đè xuống.

Cô tức giận hô: “Anh ba, rốt cuộc anh có buông tay không, sao lại đáng ghét như vậy?”

Lời của cô vừa nói xong.

Mặt Kiều Huyền Thạc đều đen, nhìn máu ứ đọng một mảnh trên lưng cô, đã đau lòng đến phát cuồng rồi, cô còn luôn không phối hợp giấy dụa lộn xộn, thế mà dám nói anh đáng ghét?

Dưới sự tức giận, anh nhấc tay hung hãng đánh một cái vào cái mông mượt mà của cô.


“Bốp”


“Á..”


Bạch Nhược Hy đau đến hét lên một tiếng, cô ngừng giãy dụa, đau xót ở mông rất nhanh biến mất, theo đó là ngượng ngùng kéo đến, khuôn mặt đỏ bừng lửa nóng, thân thể căng thẳng không dám động, xấu hổ đến xấu hổ vô cùng, lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô bị anh ba đánh, hơn nữa là đánh ở chỗ tư mật như vậy.


Cô nổi giận đến nước mắt vòng quanh, uất ức nói nhỏ: “Anh ba, tên biến thái này”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK