Phủ thành chủ của Tề Thế Long, trên quảng trường bệ đá Thanh Ngưng.
Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo đều lặng lẽ đứng đó, ánh mắt ba người giao nhau, lóe lên thứ gì đó gọi là ngầm hiểu, dường như chỉ cần nhìn vào mắt nhau thì hai người còn lại cũng có thể hiểu được suy nghĩ của người còn lại, cảm giác này rất thần kỳ, khó để có được.
Tư Mã Ngạo vẫn có vẻ xa cách và kiêu ngạo nhưng Diệp Vô Khuyết hiểu Tư Mã Ngạo vốn là người như vậy, ánh mắt lướt qua hai người, Diệp Vô Khuyết thầm gật đầu, sau khi Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo nghỉ ngơi hai ngày, trạng thái của họ đều ở trạng thái tốt nhất, thực lực cũng đã ổn định ở cảnh giới Tinh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ, không còn phù phiếm như trước nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Anh Lạc đã dịu dàng hơn một tháng trước rất nhiều, mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự để tâm và chú ý nhiều hơn khi nhìn Diệp Vô Khuyết và Tư Mã Ngạo, nhất là Diệp Vô Khuyết. Lâm Anh Lạc cảm thấy không gặp nhau hai ngày hình như Diệp Vô khuyết đã có sự thay đổi gì đó, khiến Lâm Anh Lạc không thể nắm bắt được.
“Phịch!”
Không trung chấn động, Tề Thế Long từ trên trời đi tới, nhìn ba người, khẽ gật đầu: “Xem ra hai ngày nay các ngươi đã nghỉ ngơi khá tốt, tốt lắm, nếu đã thế chúng ta không cần chậm trễ nữa. À phải rồi, ta đã nói sẽ tặng mỗi người một món quà nhỏ, nhận lấy này…”
Nói rồi Tề Thế Long vung tay lên, ba tia sáng bay về phía ba người.
Diệp Vô Khuyết giơ tay tóm lấy luồng sáng vào trong tay, nhìn kỹ lại mới phát hiện chiếc nhẫn màu đen đơn giản, mộc mạc yên tĩnh nằm trong tay mình.
“Đây là…”
Diệp Vô Khuyết chưa kịp nhận ra thứ trong tay là gì, bên tai bỗng vang lên giọng nói phấn khích của Tư Mã Ngạo.
“Nhẫn không gian! Đây là nhẫn không gian!”
Nghe Tư Mã Ngạo nói thế, Diệp Vô Khuyết cũng mừng rỡ.
“Ừ đúng rồi, thứ ta đưa cho các ngươi chính xác là ba chiếc nhẫn không gian, có nhẫn không gian này sẽ tiện hơn cho các ngươi trong đại chiến bách thành, mặc dù chúng chỉ là những chiếc nhẫn không gian sơ cấp nhưng không gian bên trong cũng rộng đến một trượng, dùng nguyên khí trong người luyện hóa nó, ta còn để lại một ít đồ vật nhỏ cho các ngươi”.
Vù!
Diệp Vô Khuyết rót chiến khí Thánh Đạo vào trong nhẫn không gian, vì là vật không chủ nên nó nhanh chóng được hắn luyện chế. Sau khi luyện chế nhẫn không gian, Diệp Vô Khuyết lóe lên suy nghĩ, có thể cảm nhận được rất rõ không gian khoảng chừng một trượng, trong đó có vài bình ngọc nhỏ màu trắng.
“Soạt!”
Diệp Vô Khuyết điều khiển bằng tâm niệm, đầu tiên hắn đặt hộp Thất Tinh Luyện Đạo vào nhẫn không gian, đem theo hộp này trong lúc chiến đấu sẽ gây ảnh hưởng, tạm thời bỏ vào trong nhẫn không gian là tốt nhất, sau đó một bình ngọc nhỏ xuất hiện trên bàn tay phải của hắn, mở nhẹ nó ra, một mùi thơm thoang thoảng tràn ra.
“Hồi Nguyên Đan cấp trung nhị phẩm?”
Lâm Anh Lạc cũng lấy bình ngọc nhỏ màu trắng ra, nhận ra bên trong là đan dược cấp trung nhị phẩm.
Hồi Nguyên Đan cấp trung nhị phẩm có thể khôi phục nguyên khí trong cơ thể. Với Diệp Vô Khuyết, một viên Hồi Nguyên Đan có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí trong người, là đan dược cực kỳ hiếm có trong đại chiến bách thành.
Ba người im lặng nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, cho dù là với những người xuất sắc trong gia tộc như Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo thì cũng chỉ từng nhìn thấy chứ chưa từng sở hữu, chỉ có tộc trưởng và vài vị trưởng lão trong gia tộc mới có, nó cực kỳ quý giá.
Bây giờ Tề Thế Long cho mỗi người một viên, hơn nữa còn chuẩn bị đan dược, lại nghĩ đến những gì mình trải qua một tháng nay, ba người Diệp Vô Khuyết nhìn nhau, sau đó ba người siết chặt tay mình, không nói bất kỳ điều gì, chỉ đều cúi người thật thấp với Tề Thế Long.
Tề Thế Long bình thản chấp nhận cái lạy này.
“Bọn ta sẽ không quên tấm lòng của thành chủ! Thành chủ yên tâm, đại chiến bách thành lần này, ba người bọn ta sẽ cố gắng hết sức để giành lấy vinh dự cho Long Quang, báo đáp lòng tốt chỉ dạy của thành chủ”.
Diệp Vô Khuyết đại diện cho ba người trầm giọng nói, vừa chân thành vừa trịnh trọng.
Nhìn ba thanh niên trước mặt, Tề Thế Long khẽ gật đầu, vì đại chiến bách thành lần này, ông ta cũng đã hy sinh của cải của mình, không nói đến nguyên lực quý giá, chỉ riêng chiến trận Tập Long đã là cực kỳ hiếm thấy, sau đó là nhẫn không gian và đan dược cũng có giá trị không nhỏ.
“Ta đã nói ba người các ngươi đại diện cho Long Quang tham gia đại chiến bách thành, với tư cách là thành chủ Long Quang, tất nhiên ta sẽ dốc hết sức bồi dưỡng các ngươi, bây giờ ta đã làm xong tất cả những gì ta nên làm, tiếp theo giao lại cho các ngươi đấy”.
Bên tai vang lên những lời chứa đầy ý cười của Tề Thế Long, ba người Diệp Vô Khuyết khẽ gật đầu, có vài chuyện không cần phải nói ra, cứ chứng minh bằng hành động thực tế là được.
“Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi”.
“Vù”.