• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một quyền vạn trượng không nhiễm khói lửa nổ tung, tiêu diệt tất cả tinh tú ở những nơi nó đi qua.

Ba thuật đại sát đáng sợ đủ để hủy diệt thế gian, mang theo ý nghĩ tuyệt sát vô tận đánh vào đối tượng họ đuổi giết phía trước.

Lúc này Diệp Vô Khuyết cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt lại, hắn mơ hồ có dự đoán.

“Ha ha ha… chỉ ba người các ngươi mà cũng muốn giết ta hả? Chín chín thành một! Từng bước ra hoa! Cửu Thiên Thánh Liên Hoa”.

Vù!

Tiếng cười uy nghiêm làm chấn động trời đất, một đóa hoa sen trắng tinh khiết hóa thành thế gian, đóa hoa sen này có chín cánh, không trung rung chuyển, chín cánh hoa nở rộ, khí tức thanh khiết xuyên thấu từ xưa đến nay bao phủ xung quanh.

Chín cánh hoa sen nở rộ ngăn vô số sát quang đó lại, lập tức toát ra uy thế đáng sợ phá vỡ càn khôn nhật nguyệt.

Các ngôi sao lớn lập tức bị phá tan với tốc độ cực nhanh, biến thành tro bụi trong vũ trụ, bốn tia sáng rực rỡ tỏa ra cả vạn dặm.

Nếu Diệp Vô Khuyết không ở trạng thái kỳ dị thì đã biến thành hư vô rồi.

“Ầm!”

Tia sáng chói lọi biến mất, đồng tử Diệp Vô Khuyết co rụt lại, hắn nhìn thấy rõ bàn tay phát ra màu vàng, sát khí đáng sợ, ba bóng người tung ra cú đấm cực mạnh.

Người đi đầu mặc áo giáp vàng, cao chín thước, không nhìn rõ mặt mũi thế nào, khí thế ngút trời toát ra trong từng bước đi, như là một bậc thần đế vô địch.

Người bên trái bị lửa ma đen kịt bao vây, từng xiềng xích liên tục đập xuống, hư không xung quanh người này lập lòe sáng tựa như chỉ cần ông ta bước đi thì cả hư không cũng không chịu nổi.

Người bên phải mặc bộ áo bào màu trắng, không toát ra uy thế nào cả, cũng không nhìn được mặt ông ta nhưng lại có yêu khí cực kỳ tàn bạo.

Hình thái của ba người đều khác nhau, Diệp Vô Khuyết lập tức ghi nhớ bọn họ.

Ngay lúc Diệp Vô Khuyết nhìn phía trước, hắn muốn xem người mà một mình chống lại ba tồn tại đáng sợ này là ai.

Ngay sau đó đồng tử Diệp Vô Khuyết co rút lại, trong lòng hắn như bị hàng vạn sấm sét đánh trúng, hơi thở ngừng lại trong giây lát, ước gì có thể ngửa mặt lên trời hét lớn.

Tận cuối tầm mắt của hắn, người đàn ông bắn ra đóa sen trắng chín cánh rất tuấn tú, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, nhất là đôi mắt đó, hai màu đen trắng rất rõ rệt, nhưng sắc mặt hơi tái nhợt, cả người toát ra khí tức cực mạnh.

Cả đời Diệp Vô Khuyết cũng không bao giờ quên dáng vẻ của người này.

“Phúc bá!”

Hắn cảm thấy đầy bất ngờ, nước mắt trào ra, lúc này Diệp Vô Khuyết gần như phát điên. Người đàn ông trung niên này chính là người mà Diệp Vô Khuyết đã nhớ nhung suốt mười năm qua, là người một tay nuôi nấng hắn như cha của hắn, Phúc bá.

“Di chuyển! Di chuyển!”

Diệp Vô Khuyết liều mạng dùng hết sức lực để bản thân di chuyển, nhưng hắn chẳng thể làm gì được, hắn trơ mắt nhìn Phúc bá ngày càng đến gần hắn…

Bốn người họ đều là các cường giả cực kỳ mạnh, tốc độ của họ nhanh đến mức nào? Chỉ trong vài giây, họ đã chạy đến bên cạnh Diệp Vô Khuyết, còn lướt qua bên cạnh hắn với tốc độ cực nhanh, nhưng dường như không ai chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Chỉ là Diệp Vô Khuyết nhìn thấy rõ lúc lướt qua bên cạnh hắn, hình như Phúc bá mỉm cười với chỗ này.

Điều khiến Diệp Vô Khuyết không thể tin được là hắn nhìn thấy một đứa bé cả người đi vầng sáng bao bọc trên lưng Phúc bá.

Cậu bé này chỉ khoảng hai ba tuổi, da trắng nõn, lúc này đang siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, khua nắm đấm nhỏ về phía ba cường giả đáng sợ đang đuổi theo mình đó, cười toe toét ê a vài câu không biết đang nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận trông rất đáng yêu, khiến người ta không khỏi mỉm cười.

Nhìn khuôn mặt của cậu bé này, Diệp Vô Khuyết có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, hắn biết cậu bé kia chính là mình, nên nói là mình lúc hai ba tuổi.

Vù!

Khi bóng dáng của bốn người biến mất ở tận cuối vũ trụ xa xôi, Diệp Vô Khuyết vẫn cực kỳ kinh ngạc, buồn vui lẫn lộn.

Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của hắn, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Phúc bá lần nữa, mặc dù Diệp Vô Khuyết biết những gì hắn nhìn thấy và cảm nhận được vừa rồi đã xảy ra hơn mười năm trước.

Nói cách khác, thông qua ngọc Huyết Long mà Phúc bá để lại, Diệp Vô Khuyết xuyên qua giới hạn thời không bằng cách không rõ này để đến khoảnh khắc mười mấy năm trước.

Vừa rồi Phúc bá như có như không mỉm cười với chỗ Diệp Vô Khuyết đứng, càng khiến Diệp Vô Khuyết chắc chắn rằng tất cả những điều này là do Phúc bá làm. Mặc dù hắn không hiểu tại sao Phúc bá lại làm vậy, nhưng lúc này Diệp Vô Khuyết vui mừng không gì sánh bằng, vì hắn đã gặp lại Phúc bá, dù chỉ là Phúc bá của mười một năm trước.

Vèo!

Ngay lúc Diệp Vô Khuyết còn đang suy nghĩ, hắn cảm nhận được sự chấn động xung quanh mình, sau đó trước mắt tối sầm, cảm thấy trời đất xoay chuyển.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cả người Diệp Vô Khuyết toát đầy mồ hôi, hắn giơ hai tay ra nhìn, nhận thấy mình đã về lại trong phòng.

Sửng sốt một lúc, Diệp Vô Khuyết bỗng đứng dậy, cầm lấy ngọc Huyết Long rơi xuống, sử dụng tu vi toàn thân tăng phách nguyệt của mình lên, sau đó ném ngọc Huyết Long vào phách nguyệt.

“Tinh!”

Ngọc Huyết Long xuyên qua phách nguyệt rơi lại xuống đất, lần này không thành công.

Diệp Vô Khuyết thất thần ngồi phịch xuống đất, nước mắt rơi không ngừng.

Đàn ông không dễ gì rơi nước mắt, chỉ là chưa đến lúc đau lòng tột cùng thôi.

“Haizz”.

Tiếng thở dài vang lên trong đầu Diệp Vô Khuyết, đến từ không trung.

Soạt!

Ngay lúc này, trong đầu Diệp Vô Khuyết bỗng nhiên chấn động, sau đó vô số hình ảnh lóe lên, sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, Diệp Vô Khuyết chợt nhận ra trong đầu mình có một đóa hoa sen chín cánh thanh khiết nở rộ.

“Thần thông… Cửu Thiên Thánh Liên Hoa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK