Dù giọng nữ kia rất mơ hồ, nhưng Diệp Vô Khuyết lập tức phát hiện ra đó là giọng của Tình Nhi!
“Vụt!”
Diệp Vô Khuyết nhanh chóng quay lại, hắn điều động chiến khí Thánh Đạo, chạy đến tiểu lâu của Tình Nhi với tốc độ nhanh nhất.
“Ầm!”
Cửa phòng đóng kín bị Diệp Vô Khuyết mạnh mẽ đánh vỡ, phòng khách tầng một không một bóng người, Diệp Vô Khuyết quen thuộc với nơi này cũng không dừng lại mà nhanh chóng đi lên tầng hai. Nơi đó là phòng ngủ của Tình Nhi, bình thường ngoài Tình Nhi thì không ai được đi vào, có điều lúc này hắn cũng không thể quan tâm đến việc đó được.
“Quạc!”
Lúc Diệp Vô Khuyết bước lên tầng hai, bên tai hắn chợt vang lên một tiếng kêu cao vút, âm thanh này mang theo cảm giác cao quý, tao nhã, còn tràn đầy uy nghiêm vô tận!
Cùng lúc đó, trước mắt Diệp Vô Khuyết sáng lên, ánh sáng đỏ chói mắt bao phủ, một luồng nhiệt nóng bỏng ập tới khiến Diệp Vô Khuyết phải nín thở!
Hai bàn tay hắn một trên một dưới bảo vệ khuôn mặt, Diệp Vô Khuyết cố gắng mở mắt nhìn về phía trước, Tình Nhi đang nằm im trên giường dưới ánh sáng đỏ, cả người ướt đẫm mồ hôi, lúc này khuôn mặt vốn trắng trẻo của nàng cũng đỏ bừng, ngũ quan xinh xắn nhăn nhúm. Diệp Vô Khuyết có thể cảm nhận rõ ràng lúc này Tình Nhi đang rất đau đớn!
Nhưng khi dời mắt nhìn lên trên, con ngươi Diệp Vô Khuyết lập tức co lại!
Hắn nhìn thấy ở chỗ cách Tình Nhi một trượng đang có một sinh mệnh to khoảng ba thước, trên người có ánh sáng đỏ bao phủ giống như chim, nó không có thực thể, chỉ là một trạng thái thần hồn hư ảo mà thôi!
Quang điểu đỏ rực như lửa phát ra nhiệt độ cao, nhưng lúc này dường như nó nhận ra sự xuất hiện của Diệp Vô Khuyết, nó vung đôi cánh, một linh lực đỏ rực tản ra nhiệt độ cao được vỗ về phía Tình Nhi đang nằm!
Khi nguyên lực đỏ như lửa được rót vào, mặt mày Tình Nhi càng nhăn nhó hơn, rõ ràng nàng đang phải chịu đựng sự đau đớn to lớn!
“Nghiệt súc! Ngươi dám!”
“Ong!”
Diệp Vô Khuyết quát to một tiếng, hắn dốc hết sức điều động chiến khí Thánh Đạo trong người, khí huyết kim hồng dâng trào, hắn không sử dụng tuyệt học chiến đấu mà chỉ giơ một bàn tay có chiến khí Thánh Đạo lượn lờ, đánh về phía quang điểu rực lửa!
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Vô Khuyết chính là khống chế quang điểu này chứ không phải tiêu diệt nó, hắn sợ làm thế sẽ tạo thành tổn thương với Tình Nhi.
“Vụt!”
Bàn tay đầy ắp chiến khí Thánh Đạo đánh lên quầng sáng đỏ của quang điểu thì bị ngăn trở!
Dường như cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Diệp Vô Khuyết, quang điểu càng vỗ cánh nhanh hơn, dường như nó đang tranh thủ tất cả thời gian!
“Khởi động!”
Chiến khí Thánh Đạo như đang sôi trào trong cơ thể Diệp Vô Khuyết, hắn không cho phép Tình Nhi xảy ra sự cố gì trước mắt hắn!
“Soạt!”
Cuối cùng dưới tình huống Diệp Vô Khuyết ra tay bằng toàn lực, cuối cùng bàn tay của hắn cũng chọc thủng sự ngăn cản của quầng sáng đỏ, thò về phía quang điểu rực lửa!
“Nóng quá!”
Vào khoảnh khắc chạm phải quang điểu, Diệp Vô Khuyết có cảm giác tay mình như đưa tay vào trong núi lửa!
“Shhh!”
Cảm giác nóng rát truyền đến từ lòng bàn tay khiến Diệp Vô Khuyết biết chắc tay mình đã chảy máu.
Nhưng hắn vẫn dùng hết sức bắt lấy nó, hắn không muốn Tình Nhi xảy ra chuyện gì cả!
“Ong!”
Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, quang điểu hoả rực lửa rung lên, sau đó một ánh sáng màu vàng bao phủ không trung! Sau đó Diệp Vô Khuyết lập tức cảm giác mình bị một sức mạnh khổng lồ đẩy ra ngoài!
Hắn nhanh chóng đứng vững lại, lúc định ra tay một lần nữa thì Không chợt hét lên: “Đừng ra tay! Dường như đây là cách dung hợp chân linh Phượng Loan Thiên Nữ! Chẳng trách ta vẫn luôn cảm thấy tiểu cô nương này không đơn giản, thì ra là truyền nhân của Phượng Loan Thiên Nữ! Chuyện này rất có lợi với nàng ấy! Đừng hành động thiếu suy nghĩ…”
Lời nói của Không khiến động tác của Diệp Vô Khuyết hơi khựng lại, hắn ngừng ra tay nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, nơi đó đã bị bỏng một vùng khá to!
“Quác!”
Không biết ánh sáng vàng mình phát ra đã mang lại lợi ích to lớn gì cho quang điểu rực lửa, nó hét to tỏ vẻ vô cùng mừng rỡ, sau đó nhìn về phía Diệp Vô Khuyết!
“Cảm… Cảm ơn ngươi… đã ta… ta được… hoàn chỉnh… Cảm ơn ngươi… Hoàng… Kim Thiên…. Đạo…”
Một tiếng truyền âm mơ màng vang lên bên tai Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết chỉ có thể miễn cưỡng xem đây như lời cảm ơn đến từ quang điểu rực lửa.
“Ong!”
Sau đó quang điểu dang rộng cánh, ánh sáng đỏ chói mắt loé lên rồi kéo theo cả ánh sáng màu vàng xông vào trong cơ thể Tình Nhi với uy thế vô tận.
Tất cả tia sáng đỏ trong gian phòng thoáng chốc biến mất sạch, tựa như mọi chuyện lúc trước chưa từng diễn ra.
Sắc mặt Tình Nhi trở nên dễ chịu, không còn đau đớn nữa, dường như là đang ngủ say.
Nhìn dáng vẻ của Tình Nhi lúc này, Diệp Vô Khuyết vẫn không được yên tâm cho lắm, hắn thầm suy nghĩ, cũng đã hiểu vì sao Tình Nhi không đến xem trận chiến giữa hắn và Mộ Dung Thiên, hắn khẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn đi tới ngồi xuống ghế ở bên giường Tình Nhi lẳng lặng nhắm mắt tu luyện.
Hắn muốn nhìn thấy Tình Nhi tỉnh lại, sau khi chắc chắn nàng không sao mới có thể yên tâm rời đi.
Đêm tối lạnh lẽo.
Trong lúc Diệp Vô Khuyết tu luyện, thời gian nhanh chóng trôi qua… Chẳng mấy chốc đã qua một đêm…
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng trong tiểu lâu, Tình Nhi nằm trên giường chợt khẽ giật lông mi, sau đó mở mắt ra, con ngươi trong như nước lập tức nhìn thấy Diệp Vô Khuyết đang ngồi thẳng bên cạnh nàng.