• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình Nhi vừa tỉnh lại thấy Diệp Vô Khuyết ngồi im tu luyện bên cạnh mình thì rất vui vẻ, sau đó dường như lại nhớ đến điều gì, chân mày lá liễu của nàng khẽ nhíu lại.

Dường như cảm nhận được sự ấm áp do ánh mặt trời mang tới, người Diệp Vô Khuyết khẽ rung lên, chiến khí Thánh Đạo tu luyện cả đêm chậm rãi lắng xuống, đôi mắt nhắm chặt cũng mở ra, vừa khéo đối diện với con ngươi trong suốt của Tình Nhi, thấy Tình Nhi đang nở một nụ cười ngọt ngào.

Diệp Vô Khuyết cười vui vẻ, hắn vội vàng đứng lên, ân cần hỏi: “Tình Nhi, muội tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào…”

Nhìn sự quan tâm hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vô Khuyết, Tình Nhi thầm thấy ấm áp, nàng nhìn tay phải của Diệp Vô Khuyết, thấy nơi đó đang bôi thuốc chữa thương. Tình Nhi biết vào tối qua, dường như thiếu niên như ca ca ruột thịt của nàng vừa cứu nàng một mạng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tình Nhi thoáng lộ vẻ lưu luyến, nàng ngồi dậy từ trên giường, cười tươi nhìn Diệp Vô Khuyết: “Vô Khuyết ca ca, tối qua nếu không nhờ huynh, có lẽ Tình Nhi đã tan thành tro bụi rồi, đây là lần thứ hai Vô Khuyết ca ca cứu mạng Tình Nhi đấy”.

Giọng nói của Tình Nhi trong trẻo êm tai, còn chứa đựng sự biết ơn chân thành và tình cảm dịu dàng nồng đậm.

Nghe thấy lời nói này, Diệp Vô Khuyết giả vờ giận dữ: “Tình Nhi, muội khách sáo với Vô Khuyết ca ca như vậy thì Vô Khuyết ca ca đi luôn đấy”.

“Vâng vâng, Tình Nhi biết lỗi rồi”.

Mười năm qua, Diệp Vô Khuyết và Tình Nhi đã có tình huynh muội rất sâu đậm, đối với Diệp Vô Khuyết, trong toàn bộ nhà Mộ Dung, người hắn lưu luyến nhất chỉ có Mộ Dung Trường Thanh và Tình Nhi, Mộ Dung Trường Thanh là trưởng bối hắn kính trọng, còn Tình Nhi là muội muội hắn yêu mến.

“Tình Nhi, nếu muội không sao thì ta cũng yên tâm, muội nghỉ ngơi cho khoẻ, ta đi trước, sau này sẽ lại đến thăm muội”.

Thiếu niên trông chừng cả đêm vuốt nhẹ lên tóc Tình Nhi rồi muốn xoay người rời đi, hắn biết có lẽ Tình Nhi che giấu rất nhiều bí mật, khung cảnh tối qua khiến hắn hiểu được nhiều điều, nhưng thế thì sao?

Đối với Diệp Vô Khuyết thì Tình Nhi là muội muội của hắn, muội muội không muốn nói hắn cũng sẽ không hỏi, quan trọng hơn chỉ cần Tình Nhi bình an là được.

Trên khuôn mặt tươi cười của Tình Nhi không biết đã lộ vẻ lưu luyến từ bao giờ, nàng nhìn theo bóng lưng chuẩn bị rời đi của hắn, chợt khẽ cất lời: “Vô Khuyết ca ca, Tình Nhi… Phải đi rồi…”

Lời nói tràn đầy lưu luyến của cô gái truyền vào tai Diệp Vô Khuyết, khiến hắn hơi dừng bước, trong mắt cũng thoáng lộ vẻ không nỡ. Có lẽ trong lòng Diệp Vô Khuyết đã biết trước sớm muộn gì Tình Nhi cũng sẽ rời khỏi nhà Mộ Dung, nhưng không ngờ chuyện này lại đến nhanh như thế.

“Vô Khuyết ca ca, Tình Nhi được gửi ở nhà Mộ Dung giống như huynh, chẳng mấy chốc đã mười năm rồi. Mười năm qua Tình Nhi sống rất yên ổn cũng rất vui vẻ. Nhà Mộ Dung tuy nhỏ nhưng lại có sự yên tĩnh và tốt đẹp mà nơi khác không có, sống ở nơi này, muội không cần sợ hãi, không cần đau lòng. Cả huynh nữa Vô Khuyết ca ca, có huynh vẫn luôn ở bên cạnh Tình Nhi, cho Tình Nhi sự ấm áp của người nhà, khiến Tình Nhi biết trên đời này vẫn còn có thứ mà muội quý trọng, tất cả những điều này, Tình Nhi sẽ không quên…”

Sợi dây đàn trong lòng như bị gảy mạnh một cái, trong con ngươi trong suốt của Tình Nhi lặng lẽ có nước mắt tuôn rơi, nhưng không hề có vẻ khổ sở mà chỉ tràn đầy lưu luyến.

Một đôi tay trắng nõn ấm áp nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào lòng, Diệp Vô Khuyết vuốt tóc Tình Nhi, trong ánh mắt lộ vẻ lưu luyến, nhưng lời nói vang lên bên tai Tình Nhi lại rất trầm ổn: “Tình Nhi ngốc, cũng đâu phải sinh ly tử biệt, rời khỏi nhà Mộ Dung không có nghĩa là chúng ta không thể gặp lại nhau, muội xem ta cũng sắp phải rời khỏi nhà Mộ Dung đi tham gia đại chiến bách thành rồi, cũng may muội tạm biệt với ta trước, nếu đổi lại là ta, chẳng phải ta cũng phải rơi mấy giọt nước mắt sao?”

“Phì…”

Tình Nhi nằm trên vai Diệp Vô Khuyết không khỏi bật cười, nàng ta đánh nhẹ hắn một cái: “Đáng ghét! Vô Khuyết ca ca, huynh lại trêu người ta rồi…”

Nhờ lời trêu chọc của Diệp Vô Khuyết, dường như tâm trạng lưu luyến của Tình Nhi cũng vơi đi nhiều, nàng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vô Khuyết với ánh mắt dịu dàng, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Vô Khuyết ca ca, sau này huynh nhất định phải đến tìm Tình Nhi đấy, được không?”

Cảm nhận được sự chờ mong và thấp thỏm của Tình Nhi, Diệp Vô Khuyết không khỏi chua xót, từ nhỏ hắn không có cha mẹ bên cạnh, cũng rời xa Phúc bá từ lâu, tuy Mộ Dung Trường Thanh coi hắn như con mình nhưng Tình Nhi vẫn là người mang đến cho hắn cảm giác dịu dàng giống người thân trong nhà nhất.

Hôm nay sắp chia tay, Diệp Vô Khuyết cũng lưu luyến không khác gì Tình Nhi.

“Đương nhiên dù đường xá xa xôi đến mấy, sau này chắc chắn Vô Khuyết ca ca cũng sẽ đến thăm muội, đây là lời hứa của Vô Khuyết ca ca”.

Diệp Vô Khuyết gật đầu thật mạnh với ánh mắt kiên định, giọng điệu chắc chắn.

Nghe thấy lời xác nhận của Diệp Vô Khuyết, Tình Nhi lại nín khóc bật cười, cũng gật đầu thật mạnh, hai người nhìn nhau cười ấm áp.

“Sau lần từ biệt này, không biết khi gặp lại sẽ là tình huống thế nào? Không, con người thật sự không thể thoát khỏi ly biệt sao?”

Lời nói có vẻ phiền muộn thầm vang lên trong lòng, Diệp Vô Khuyết rời khỏi tiểu lâu của Tình Nhi bước chậm trên đường mòn lát đá, gió nhẹ mang theo cảm giác lưu luyến khi ly biệt, thổi nhẹ qua gò má Diệp Vô Khuyết.

“Ha ha, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ngay cả người thân với nhau cũng sẽ có ngày ly biệt… Ngươi yên tâm, tiểu cô nương này là người có dòng máu Phượng Loan Thiên Nữ, với trạng thái dung hợp chân linh của nàng ấy tối qua, chắc chắn nàng ấy cũng có địa vị không thấp trong Phượng Loan Thiên Nữ, dù không biết vì sao Phượng Loan Thiên Nữ lại để người trong môn phái của mình ở nhờ tại một nơi nhỏ bé như nhà Mộ Dung, có điều cuộc sống sau này của nàng ấy sẽ chỉ ngày càng tốt lên”.

“Phượng Loan Thiên Nữ? Nghe có vẻ rất lợi hại, rốt cuộc đó là thế lực như nào vậy?”

Diệp Vô Khuyết cũng không thấy khó hiểu vì Không biết được Phượng Loan Thiên Nữ, Không chỉ mất đi đoạn ký ức quan trọng nhất liên quan đến việc mình là ai, nhưng y vẫn còn nhớ những ký ức không tính là quá quan trọng khác, cả việc phân biệt đan dược cũng là như thế.

Phượng Loan Thiên Nữ khiến Diệp Vô Khuyết thầm thấy tò mò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK