CHƯƠNG 463: TIÊU ĐIỂM CỦA TOÀN SÀN DIỄN.
Ngay cả trên những áp phích tuyên truyền, tên và ảnh trong phim của Tống Như chỉ được đặt ở một vị trí không rõ ràng.
Đương nhiên mọi người đều biết bộ phim điện ảnh có một nữ chính, chỉ là họ không quan tâm đó là ai….
Hơn nữa bọn họ cũng đều cho rằng diễn xuất của một nữ diễn viên Châu Á thì tốt thế nào chứ, dưới ánh hào quang của Dainel cũng chỉ là làm nền mà thôi.
Tống Như khoác cánh tay của Dương Gia Cửu, không vì những bình luận của nhà báo và sự thay đổi không khí trên hiện trường mà thay đổi nụ cười.
Cô bình tĩnh cùng với Dương Gia Cửu bước vào hội trường.
Các phóng viên vẫn chưa kịp phản ứng lại, người phụ nữ này là gương mặt phương Đông tỏa sáng trong chương trình thực tế lúc đó.
Tống Như mặc một chiếc áo khoác lông, nhiệt độ ở đây vẫn chưa tăng lên, Dương Gia Cửu không cho phép cô chịu lạnh, bước vào đại sảnh của hội trường, mới giúp cô cởi xuống, giao cho người phục vụ.
Trước khi chính thức khai mạc vẫn còn một khoảng thời gian. Trong lúc này, các minh tinh sẽ giao lưu với nhau.
Lúc Tống Như mặc một bộ sườn xám xuất hiện, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người nước ngoài, trong đại sảnh của một khách sạn tráng lệ như vậy, sự cao quý của cô vô cùng rung động lòng người.
Nếu như đổi thành một người khác, mặc bộ sườn xám Trung Quốc như vậy có lẽ sẽ không phù hợp với phong cách Âu Mỹ ở đây, nhưng Tống Như giống như một cái mắc áo trời sinh, bộ sườn xám này mặc trên người cô, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
Mà người đàn ông đồng hành cùng cô hôm nay Dương Gia Cửu cũng có khí chất cao quý, anh sẵn sàng ở bên cạnh làm nền cho Tống Như, nhưng họ xuất hiện cùng nhau, sẽ càng nhận được sự chú ý.
Tống Như biết anh muốn để mình cô xuất hiện nhưng cô không muốn làm như vậy: “Em muốn lúc nào cũng được ở bên anh.”
Nụ cười ấm áp của cô hiện lên trong ánh mắt của Dương Gia Cửu, anh đáng thương mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Tống Như, sau đó hai người họ cùng đi đến chỗ của Dainel.
“Nữ diễn viên phương Đông này có chút quen mắt….”
“Trang phục của cô ấy quá đẹp, tôi cũng muốn nhà thiết kế của tôi thiết kế cho tôi một bộ!”
“Xem ra sau sự xuất hiện của cô ấy tối nay, sẽ dẫn đầu một cơn bão Phương Đông.”
Tiếng thảo luận của những người xung quanh ngày càng nhiều, vợ chồng bọn họ lại tạo ra một chấn động nhỏ, sau đó, hai người họ chào hỏi với Dainel, tính khí thường ngày của Dainel cũng thay đổi, chính thức giới thiệu Tống Như với đoàn đội và người quản lý công ty của anh ta.
“Dainel, cô ấy không biết nói tiếng Anh sao?”
Tống Như không đợi Dainel trả lời, nói với đối phương: “Đương nhiên.”
Người đàn ông kia sững người, sau đó mỉm cười nói: “Tôi là bạn tốt của Dainel, Harlow, cũng là người quản lý của anh ta, thành viên hội đồng quản trị công ty KKS.”
“Xin chào ông Harlow, tôi là nữ chính của Tình yêu trong lửa, Tống Như.” Tống Như trực tiếp giới thiệu danh tính của mình.
“Xin lỗi, tôi không có hiểu tình hình bộ phim trước của hai người, nhưng Dainel chỉ đến Châu Á để chơi, mang về tác phẩm gì đều không quan trọng, dù sao bộ phim hợp tác với mấy quốc gia Châu Á các cô đều không có thành tích tốt.”
Trong lời nói của Harlow đều là sự coi thường với diễn viên Châu Á.
“Những minh tinh của các cô chỉ biết thổi phồng, chụp ảnh, trên phương diện diễn xuất, rất kém, chỉ biết đóng phim thương mại.”
Tống Như nghe thấy những lời lẽ kinh bỉ thẳng thắn này, không hề tức giận, thay vào đó dùng tiếng Anh nói một cách lưu loát: “Ý của ông Harlow là, những diễn viên của các ông trên phương diện diễn xuất rất xuất sắc, chưa bao giờ đóng phim dở?”
“Đương nhiên! Trong những minh tinh ở đây, có rất nhiều người đã giành được giải thưởng quốc tế, đây là độ cao mà những minh tinh Châu Á các cô không bao giờ có thể đạt tới.”
Tống Như không trực tiếp trả lời, mà nhìn xung quanh hội trường, nhìn khuôn mặt của những ngôi sao điện ảnh Âu Mỹ, sau đó quay sang nói với Harlow: “Ông nói không sai, nhưng trong số những diễn viên điện ảnh ở đây, tôi chỉ biết ba người, lấy trường hợp của ông Myrd làm ví dụ, cũng đã từng hợp tác với công ty điện ảnh Châu Á.
“Chả lẽ, ý của cô là, mấy người bọn cũng đóng phim thương mại, là phim rác?”
“Tôi cho rằng, ông có sự hiểu lầm với chất lượng phim, diễn viên không phân biệt ranh giới quốc gia, diễn viên thuộc bất kỳ quốc gia nào cũng có thể diễn ra được một tác phẩm tốt, nên, trong sự nghiệp diễn xuất của mỗi diễn viên, đều có thể có những tác phẩm không đủ tốt.”
“Trong cung điện nghệ thuật không nên phân biệt quốc tịch, phân biệt chủng tộc….”
Harlow à khẩu không nói được câu nào bởi những câu nói của Tống Như.
“Tôi không biết tại sao ông Harlow giám đốc một công ty quản lý như KKS lại có thể nói ra được những câu như vây.”
“Hơn nữa, ở quốc gia chúng tôi, chỉ những diễn viên nhỏ như tôi mới chấp nhận hợp tác làm phim với nước ngoài, rất nhiều nghệ sĩ có tuổi đức cao vọng trọng luôn khinh thường làm như vậy.”
“Trong mắt của ngài Harlow, các diễn viên phương Đông đều không có năng lực, vậy xin hỏi, các vị đang ở đây có phải vì chương trình thực tế mà tôi đã từng tham gia mà chú ý đến diễn xuất của những diễn viên phương Đông.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, đã có người yên tĩnh nghe Tống Như nói.
Lúc nghe thấy câu này, có người nhớ đến dáng vẻ của cô xuất hiện trên màn ảnh Âu Mỹ mấy tháng trước.
Harlow bị một nữ diễn viên Châu Á bắt bẻ, có chút bực mình, giọng nói có chút khó chịu: “Theo cách nói của cô, vậy Dainel hợp tác với cô, chính là hạ thấp trình độ của cậu ấy, vì cô chỉ là một nữ diễn viên nhỏ!”
Tống Như nghe thấy câu này, khẽ mỉm cười, ánh mắt của cô không có bất kỳ sự bối rối và hoảng sợ nào, ngược lại bình tĩnh nhìn Harlow, cô cũng mạnh mẽ nói: “Nhưng diễn viên nhỏ như tôi, không liên lụy đến tiến độ của tổ kịch bản có phải chứng minh được, năng lực của tôi và ông Dainel ngang nhau?”
Câu trả lời của cô vừa gian xảo vừa chính xác, nói rất đúng, câu trả lời tinh tế như vậy khiến rất nhiều người phải kinh ngạc.
Một nữ diễn viên Châu Á lại có thể dùng mấy câu nói làm cả hội trường kinh ngạc.
“Harlow, cái này tôi phải chứng nhận một chút, diễn xuất của Tống Như thật sự rất tuyệt, đợi đến khi cậu xem phim, sẽ biết thôi.” Dainel thấy bầu không khí lạnh lẽo ở hội trường, đi lên phía trước kéo bạn mình.
“Hơn nữa, qua lần hợp tác này, tôi và bọn họ đã trở thành bạn, nếu như cậu vẫn có những định kiến như vậy, chính là không nể mặt tôi.”
Harlow bất lực nhìn Dainel, cuối cùng lắc đầu, quay người rời đi.
Dainel thấy anh ta đã rời đi, vô cùng áy náy nói với Tống Như: “Vừa rồi thật sự là một sự hiểu lầm, bình thường Harlow sẽ không như vậy.”
“Không sao.” Tống Như trả lời một cách rất tự nhiên, nụ cười luôn nở trên môi, bởi vì Harlow lên tiếng mỉa mai cô, nhưng cô vẫn chiếm thế thượng phong, cô không có gì là mất mặt.
Dainel nói mấy câu, lại rời đi nói chuyện cùng với mọi người, bầu không khí trong hội trường cũng dần khôi phục lại.
Chỉ vì những lời mà Tống Như vừa mới nói, đôi khi có người sẽ nhìn cô, cũng không ai dám coi thường cô.
Trong thời gian này, còn có nữ minh tinh tuyến đầu chủ động nói chuyện với Tống Như, hoi về danh tính người đàn ông bên cạnh cô.
“Anh ấy là người đại diện của tôi.” Tống Như lịch sự mỉm cười.
“Có tiện để hỏi tên và công ty quản lý của anh ấy không?”
“Anh ấy là chồng của tôi Dương Gia Cửu, chủ tịch tập đoàn Đại Thiên”.