“Người đại diện Dương giấu Tống Như của chúng tôi đi đâu rồi!”
“Có phải thật sự đã bắt đầu kế hoạch tạo người rồi không. . . . . .”
Nhìn thấy bình luận này, nụ cười của Tống Như càng sâu hơn, trực tiếp selfie một tấm ở nhà, sử dụng tài khoản của Dương Gia Cửu đăng lên một bài viết.
“Cô ấy rất tốt.”
. . . . . .
Đợi sau khi vào đoàn làm phim, Bùi Hiển Hiển mới biết Đại Thiên sắp xếp một trợ lý mới cho Tống Như.
Vốn cô ấy nghĩ mình chỉ chăm sóc Âu Dương Hải vài ngày, đợi khi vào đoàn, cô ấy sẽ tự nhiên trở lại bên cạnh Tống Như, làm trợ lý của cô, nhưng mà bây giờ, vị trí kia đã có người khác rồi.
Cô ấy thật sự chỉ đến để thay thể một khoảng thời gian, kết quả giống như bây giờ cũng là trong dự đoán.
Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy một loại mất mát không nói nên lời. . . . . .
“Nghĩ gì vậy?” Âu Dương Hải ở bên cạnh gọi cô ấy một tiếng.
“Tôi vừa biết chị Tiểu Như có trợ lý mới, sau này ở đây cũng không cần tôi nữa, tôi phải đi rồi.” Bùi Hiển Hiển cúi đầu, có chút mất mát nói.
“Em đi rồi, tôi phải làm sao đây?” Âu Dương Hải chắn ở trước mặt cô ấy: “Cô ấy có trợ lý, tôi không có trợ lý, không bằng em ở lại giúp tôi, cho cô ấy thấy, em thông minh bao nhiêu, có năng lực bao nhiêu, để cô ấy hối hận vì đã đổi em đi.
Bùi Hiển Hiển im lặng . . . . . .
Thật sự không phải cô ấy để ý một vị trí trợ lý, mà là cô ấy vui vẻ vì có thể ở cùng với thần tượng mình sùng bái mỗi ngày, nhưng chuyện đổi trợ lý, Tống Như cũng không nói với cô ấy một tiếng.
Có phải ở trong lòng Tống Như, cô ấy chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao hay không. . . . . .
Cái cảm giác bị người khác xem nhẹ này thật sự rất khó chịu.
“Quên đi, có lẽ em cũng sẽ nói không muốn, tôi không ép em.” Nói xong, Âu Dương Hải bèn chuẩn bị rời đi từ một bên khác.
“Tay của anh. . . . . .”
“Không cần em quan tâm, em cũng không phải trợ lý của tôi.” Âu Dương Hải trả lời rất dứt khoát.
Bùi Hiển Hiển khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy được, tôi làm trợ lý của anh.”
“Được, ký hợp đồng!”
“. . . . . .”
“Đương nhiên phải ký mới chắc, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Bùi Hiển Hiển không ngờ năng lực hành động của anh ta lại mạnh như vậy, chẳng lẽ anh ta đã muốn mình làm trợ lý của anh ta từ lâu rồi sao? Nếu không hợp đồng này chuẩn bị vào lúc nào chứ!
“Để tôi xem kỹ. . . . . .”
“Trực tiếp ký đi, chẳng lẽ tôi còn tính kế một trợ lý hay sao?” Âu Dương Hải trực tiếp mở trang cuối của hợp đồng ra, đưa bút cho Bùi Hiển Hiển.
Bùi Hiển Hiển nghĩ thấy cũng phải, có lẽ có rất nhiều người muốn làm trợ lý cho ngôi sao lớn giống như anh ta, đợi đến lúc anh ta tìm được người thích hợp hơn, tự nhiên sẽ đổi cô ấy đi, nếu lúc này Bùi Hiển Hiển xem nhiều hơn một chút, sẽ phát hiện điều lệ của hợp đồng này dài một cách bất thường. . . . . .
Âu Dương Hải ở bên cạnh nhìn cô ký tên, vừa ký xong đã lập tức cầm hợp đồng đi luôn.
Cả ngày sau đó, tâm trạng của anh ta đều vô cùng tốt.
Khoảng một lát sau, Tống Như dẫn trợ lý mới đi tới, phối hợp diễn kịch với Âu Dương Hải nói: “Hiển Hiển. . . . . . Không biết lúc nào em về, cho nên, công ty sắp xếp một trợ lý mới cho chị, Anh Mạt.”
“Vâng. . . . . .”
“Tôi đã ký hợp đồng với cô ấy rồi, sau này cô ấy là trợ lý của tôi.” Nói xong, Âu Dương Hải bèn lôi kéo Bùi Hiển Hiển rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Tống Như không khỏi than thở, Âu Dương Hải thật sự là một ảnh đế! Cả người đều là diễn. . . . . .
“Sao khi nãy anh lại hung dữ vậy chứ, chuyện này cũng không thể trách chị Tiểu Như được. . . . . .”
“Cô ấy đã đổi em rồi, em còn nói chuyện giúp cô ấy nữa?”
“Không phải chị ấy muốn đổi tôi, nếu không có chị Tiểu Như, tôi hoàn toàn không thể làm được trợ lý của chị ấy, tôi rất biết ơn những gì chị Tiểu Như đã dạy tôi.” Bùi Hiển Hiển còn rất nghiêm túc nhìn anh ta nói: “Anh không cần vì tôi mà bất hòa với chị Tiểu Như.”
“Vậy tôi phải suy nghĩ một chút. . . . . .”
Bùi Hiển Hiển hoàn toàn không nghĩ theo hướng là mình đã bị lừa, Âu Dương Hải là anh em họ với Dương Gia Cửu, trình độ xấu bụng của hai người bọn họ là ngang nhau, điểm khác nhau duy nhất chính là, Dương Gia Cửu rèn luyện nhiều năm trên thương trường, thủ đoạn đều là ở chỗ tối, còn Âu Dương Hải thì làm trực tiếp hơn, vì anh ta lười làm những trình tự đó. . . . . .
Hơn nữa, anh ta không cho rằng trên thế giới này ngoài mình ra, có người hợp với Bùi Hiển Hiển hơn.
. . . . . .
Dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của Đại Thiên, đoàn làm phim《Đồng lúa mạch 》đã bí mật khai máy ở trường quay thứ ba, Dương Gia Cửu là người sản xuất đứng đầu, đã xuất hiện ở lễ khai máy.
Mong chờ anh gửi gắm vào bộ phim điện ảnh này không hề ít hơn 《 Mảnh Vỡ Hồi Ức》chút nào , một là vì đề tài của bộ điện ảnh này thật sự rất mới mẻ, nếu Đại Thiên có thể lợi dụng bộ phim này đánh vào giải thưởng lớn quốc tế, vô tình sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của công ty sau này, về mặt khác, anh hy vọng Tống Như có thể có tác phẩm có tính tiêu biểu hơn.
“Tổng Giám đốc Dương, tôi thật sự muốn nói một tiếng cảm ơn.” Tiêu Dịch Trạch nghiêm túc mở miệng: “Tôi cũng từng đề cập đến bộ phim này với bên đầu tư khác, nhưng mà. . . . . .”
“Tôi tin tưởng ánh mắt của mình.” Dương Gia Cửu trả lời thẳng.
“Tôi sẽ cố gắng quay tốt bộ điện ảnh này, cũng sẽ chăm sóc tốt cho Tống Như.”
Tiêu Dịch Trạch biết, một nguyên nhân quan trọng để Dương Gia Cửu đầu tư bộ phim điện ảnh này chính là Tống Như, bởi vì lần trước trong quá trình quay phim đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này do anh ta làm đạo diễn, anh ta chắc chắn sẽ tiêu diệt triệt để tất cả tai họa ngầm.
“Ngoài ra, cũng quản lý Âu Dương Hải một chút, tuy tính cách của cậu ta kỳ lạ, nhưng vẫn rất tôn trọng đạo diễn.”
“Được, tôi sẽ làm thế.”
“Về mặt tuyên truyền, tôi sẽ để Rick phụ trách.”
Tiêu Dịch Trạch gật đầu, thật ra anh ta không lo lắng mặt tuyên truyền chút nào, với tiêu chuẩn hoạt động đoàn đội của Đại Thiên, chắc chắn sẽ khiến người ta sáng mắt.
“Nếu quay phim thuận lợi, 《 Đồng lúa mạch 》 có thể công chiếu trước tháng mười, các lễ trao giải lớn cuối năm, chắc chắn Tống Như sẽ có cơ hội đoạt được vinh quang ảnh hậu.”
Thật ra, nếu Dương Gia Cửu muốn bí mật ra tay, Tống Như chắc chắn sẽ có cơ hội đoạt được giải thưởng, chỉ là anh không muốn làm thế.
“Tôi nghĩ cô ấy sẽ hy vọng giành được vinh dự bằng năng lực thật sự của mình hơn, mặc dù là vợ của tôi, cũng phải tôn trọng quy tắc của vòng luẩn quẩn này.”
Tất cả dựa vào thực lực!
Tiêu Dịch Trạch không nói thêm gì nữa, lúc ở nước ngoài, anh ta vẫn luôn chú ý hướng đi của Tống Như, cô có thể có hôm nay, thật sự đã trả giá bằng rất nhiều cố gắng, việc đi cửa sau giành được giải thưởng này, cô ấy cũng không yêu thích gì, nếu không, chắc chắn vị trí của cô ấy bây giờ sẽ không chỉ có thế mà thôi.
“Lập tức phải quay cảnh đầu tiên rồi, anh có muốn xem thử không?”
“Không cần, tôi nghĩ nếu mình không ở đây, các diễn viên sẽ phát huy tốt hơn, ngạc nhiên để lại cuối cùng mới hoàn mỹ nhất.” Nói xong, Dương Gia Cửu bèn nói mấy câu với Tống Như, sau đó lái xe rời khỏi.
Chỉ là trái tim của Tống Như cũng đi cùng với anh rồi.
Nhưng mà trong quá trình quay phim, cô vẫn hết sức chăm chú tập trung.
Cảnh đầu tiên chính là một vở kịch lớn, tiệm bánh mì của nữ chính phát hiện trước khi hàng xóm của bọn họ là ngài Lệ xảy ra tai nạn giao thông, đã từng gặp mặt chồng của mình, còn là bí mật gặp nhau, vào lúc cô muốn hỏi chuyện này, chồng của cô lại trở nên đáng nghi.
Mỗi ngày trời vừa tối, chồng cô sẽ nhốt mình vào trong phòng làm việc hai tiếng liền.
Vào lúc này, Tống Như sẽ diễn nữ chính cứ luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, còn có thể xuất hiện ảo giác, thậm chí nghe thấy tiếng âm nhạc kỳ diệu không hiểu vì sao, giống như tiếng nhạc cụ gõ. . . . . .