Mắt thấy vợ yêu lơ đãng, Kính Thiên Minh lạnh lùng xiết mạnh vải băng.
"Mẹ nó, anh không biết bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc" là gì à?" Diệp Hàm Huyên rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà chửi bậy! Cô không chết vì mất máu cũng bị tên thần kinh này dày vò cho chết mất thôi!
"Em không biết trân trọng chính bản thân mình thì đừng mong người khác trân trọng em!"
Một đoạn kí ức lướt nhanh qua đầu cô...
"Hức...Đau lắm đấy nhé! Bố mẹ anh không dạy anh biết thương hoa tiếc ngọc à?" Thiếu nữ trẻ tuổi khuôn mặt nhăn nhó vì đau, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh phá một tiếng cười lớn, hài hước nói, "Tôi tưởng cô không biết đau cơ! Ai ngờ lại là quỷ mít ướt. Vết thương này ước chừng từ sáng, giờ đã tối mịt, thật là không biết chăm sóc bản thân."
Trong đêm tối khuôn mặt của thiếu nữ lấm lem bùn đất, vốn dĩ không nhìn ra hình dáng, chỉ là một đôi mắt to tròn linh động lấp lánh trong đêm tối, có chút rầu rĩ nói, "Mẹ chỉ thương chị, vốn không thương tôi."
"Haizz, một thiếu nữ nổi loạn. Cô phải tự trân trọng chính bản thân mình, như vậy mới nhận được sự trân trọng của người khác."
Kí ức xa xôi dường như trong phút chốc hoà quyện với thực tại khốc liệt rồi lại phân tách.
Sợi chỉ đỏ vô tình sâu chuỗi đoạn trí nhớ mơ hồ...
Hợp rồi tan...
Tan rồi hợp...
Hợp hợp, tan tan, mắt Diệp Hàm Huyên mờ dần, cô đã sớm không phân biệt được cái gì là quá khứ, cái gì là tương lai...
"Chúng ta đã từng gặp gỡ rất lâu về trước rồi đúng không?"
"Em đang gặp người sang bắt quàng làm họ đấy, đi nào, chắc em đã tìm ra mật mã mở cánh cửa kia. Để tôi bế em ra đó." Kính Thiên Minh nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa nói. Chỉ là dù trong hoàn cảnh thế nào, anh vẫn giữ luôn bình tĩnh, đặc biệt là cái bộ dáng ông đây không sợ chết, càng không sợ trời, sợ đất- thật đáng gợi đòn!!
Diệp Hàm Huyên gật đầu. Có những việc đã là quá khứ, cô không nhất thiết phải nói ra, hoài niệm quá khứ có tác dụng gì? Nếu anh thực sự là người đó thì sao? Là giấc mộng thời thiếu nữ của cô thì sao?
Đều không quan trọng nữa...
Chỉ bởi vì người đàn ông cô yêu đang ở nhà đợi cô!
Anh ấy- tên là Kính Thiên Minh!
Diệp Hàm Huyên có chút khẩn trương, đây là hi vọng cuối cùng của mọi người, tuyệt đối không thể bỏ lỡ...
"Cạch...."
Cánh cửa kim loại từ từ mở ra, bên trong là một màn đêm tăm tối. Diệp Hàm Huyên khẽ thở phào, thật may cô đoán đúng rồi!
"22-9-20XX có ý nghĩa gì?" Kính Thiên Minh nhăn mặt hỏi.
"Là ngày đầu tiên tôi và Vũ Minh Hạo gặp gỡ." Diệp Hàm Huyên ngẩng đầu cười nói, chả trách trước khi mất anh ấy lại kể chuyện xưa cho cô nghe, thì ra là ám chỉ mật mã của cánh cửa này.
Anh cũng thật đủ ác, giả sử cô không nhớ ngày đầu tiên họ gặp nhau thì sẽ chôn xác ở nơi này à...?
"Ngồi yên, tôi bế em đi!"
Kính Thiên Minh chậm rãi nhả từng chữ, không giận mà uy. Toàn thân anh toả ra loại khí tức cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm, khiến cho mọi người phải cúi đầu xưng thần trước anh.
"Khụ...khụ...Sao tôi ngửi thấy có mùi dấm chua quanh đây..." Thiên Ưng dường như chị hận mạng mình quá dài, thổi thêm chút gió cho lửa lên.
Chợt một đạo ánh mắt tà khí bắn về phía Thiên Ưng, anh ta chỉ muốn pha trò cho lão đại thêm vui, lão đại vui, sẽ không phạt anh ta nữa~ Tại sao lão đại lại nhìn anh ta "âu yếm" như vậy nhỉ?
Vì thế Thiên Ưng rút ra chân lý sống cao cả của đời mình: Đàn ông khi yêu thường rất khó hiểu, như ngày đến tháng của phụ nữ vậy...
"Đừng quan tâm, em mệt thì ngủ đi, tôi sẽ đưa em an toàn trở về."
Bên tai Diệp Hàm Huyên vang lên tiếng thầm thì của anh, như một liều thuốc an thần khiến mọi tầng phòng bị của cô sụp đổ, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng ầm ầm rung chuyển của đất đá, cô còn mơ hồ nghe thấy ai đó nói cái gì mà: bao giờ em mới nhớ ra anh, bao giờ em yêu anh...
Chỉ là cơn buồn ngủ ập đến quá nhanh, Diệp Hàm Huyên chậm rãi nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu...
"Lão đại, máy bay đã cất cánh được mười năm phút, thuộc hạ đã cho người xử lí hết đám Ly Mộ đó, tiếp theo phải làm gì?"
"Gọi điện báo cho người Mạc gia, Mạc Tu Nghiêu sẽ tự tới cửa thăm. Lui ra đi, mỗi đêm sẽ có năm mỹ nhân đến hầu hạ cậu. Bắt đầu luôn từ đêm nay đi!"
Thiên Ưng run rẩy bước khi khỏi phòng, trong lòng phỉ nhổ, lão đại à, tâm ngài bớt đen đi có được không? Ngài không sợ gặp quả báo à? Lão tử phi! Chỉ vì một câu ăn dấm chua đó, mà tăng lên thành năm người rồi...
Kính Thiên Minh trong phòng vip trên máy bay đời mới nhất của Thiên gia, đương nhiên nghe không thấy những lời kia. Anh ôn nhu vén sợi tóc mai trên trán cô sang một bên.
"Tại sao khi ngủ lại đáng yêu như chú mèo con thế này? Chết tiệt, cái thứ bên dưới lại bắt đầu rục rịch! Em tốt nhất đừng cựa quậy, không thì tự lãnh hậu quả!" Kính Thiên Minh ngồi lẩm bẩm một mình, tiện tay vứt thứ mặt nạ vướng víu trên mặt xuống...
Khuôn mặt yêu nghiệt dần hiện ra, tinh xảo đến nỗi khiến người ta phải hô hấp đình trệ, một đôi mắt đen nhuốm chút dục vọng, khóe môi khẽ nhếch, tựa như ma mà không phải ma, tựa như thần mà không phải thần...
"Tần Cảnh Dật chết tiệt này, làm cái loại mặt nạ quái quỷ gì thế này..."