Thân thể Diệp Hàm Huyên cứng đờ trong phút chốc, khoé môi cô giật giật, tên ngốc này lại phát điên cái lông gì không biết? Cô làm vậy không phải giữ tâm hồn trong sáng cho anh ta hay sao?
"Anh quên hết những gì tối nay nghe va nhìn thấy rồi chứ?"
"Quên hết rồi!" Kính Thiên Minh phối hợp gật đầu ngoan ngoãn nói.
Diệp Hàm Huyên tất nhiên vô cùng hài lòng với tên chồng ngốc này. Chậc, ngốc ngây thơ cũng có cái hay nha! Vì thế chỉ số thân thiết của cô đối với Kính Thiên Minh nháy mắt tăng vọt.
Diệp Hàm Huyên ngồi xuống gần anh, một tay khoát lấy vai anh, nói:
"Này, người anh em, có muốn sống chung một nhà với tôi không?"
Kính Thiên Minh tất nhiên gật đầu, hơn nữa còn gật liên tục, không sống ở nhà với vợ thì ra đê mà ở sao?
"Điều một, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn làm theo. Tôi bảo anh sang hướng Tây, anh tuyệt đối không được sang hướng Đông, tôi bảo anh lên trời, anh tuyệt đối không được xuống dưới đất."
Kính Thiên Minh đang định nói gì đó, thì Diệp Hàm Huyên giơ ngón trỏ đặt lên đôi môi, ra hiệu cho anh im lặng.
Chết tiệt! Khi nãy vợ mới tắm xong, cánh môi càng đỏ mọng, ướt át, càng kiều diễm khiến người ta thèm khát. Cậu bé khi nãy khó khăn lắm anh mới đè xuống được có xu hướng ngẩng cao hơn trước....
"Thứ hai, ôn nhu, dịu dàng, chung thủy, không rượu chè gái gú. Cái bộ mặt của anh chắc chắn chọc hoa đào, tốt nhất đeo mo vào mặt thì hơn."
"Haizz, tôi biết anh ở tuổi này dù có ngốc nhưng sinh lí dồi dào, đành chịu vậy thôi! Diệp Hàm Huyên tôi ghét bẩn. Chịu không được thì tự quay..." Diệp Hàm Huyên đang định nói tiếp thì mới nhận ra mình nỡ lời, cô ngay lập tức ngậm miệng.
Quay sang bắt gặp đôi lông mày nhíu lại của Kính Thiên Minh.
"Quay? Không chịu được thì đi quay quay là hết phải không vợ?"
Diệp Hàm Huyên cắn môi, bịa chuyện nói:
"À haha, ý tôi là đang kiểm tra trí tuệ của anh, quay anh nghĩ đến điều gì?"
Kính Thiên Minh ra vẻ trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn là lắc đầu. Đột nhiên bị vợ yêu cốc đầu một cái đau điếng.
"Đồ ngốc, trong các hành tinh trong Thái Dương hệ, cái nào gần Mặt Trời nhất?"
"Sao Thuỷ?"
"Đúng rồi, nên đại ý của tôi, nếu thấy không chịu được thì vào nhà tắm ngâm nước lạnh!" Với cách lí giải này của mình, Diệp Hàm Huyên tự liệu cho mình 1000 cái, cô quá đỉnh đi!!!
Bỗng nhiên Kính Thiên Minh đứng thẳng dậy, Diệp Hàm Huyên bực tức nói:
"Tôi còn chưa nói xong mà anh dám bỏ đi đâu hả?"
Kính Thiên Minh đôi mắt long lanh như sắp khóc, phẫn uất nói:
"Chồng sinh lí bình thường, không kiềm chế được."
"........."
Diệp Hàm Huyên câm nín, cô có tính là tự bê đá đập chân mình không đây? Không kiềm chế được thì thôi đi, anh ta còn thêm câu sinh lí bình thường làm cái khỉ gì chứ? Muốn chứng tỏ bản lĩnh đàn ông với bà đây à?
Đi được vài bước, Kính Thiên Minh bỗng khựng người lại, nghi hoặc hỏi vợ yêu:
"Chồng có một vấn đề mãi không hiểu."
Diệp Hàm Huyên ngáp ngắn ngáp dài nói: "Nhanh, nhanh, tôi còn đi ngủ."
Kính Thiên Minh đứng thẳng lưng, chính nghĩa nói:
"Tại sao chồng phải đi tắm nước lạnh chứ? Tại sao vợ không yêu chồng, rõ ràng chồng đủ kích cỡ..."
"Khụ....khụ....khụ..." Diệp Hàm Huyên suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết.
Kính Thiên Minh thấy vậy ai oán, nói:
"Vợ không tin chồng đúng không? Không tin chồng cởi ra cho vợ xem!"
Chợt anh cảm giác có cơn gió máy thoảng qua, nhìn sang thì vợ yêu đã đứng bên cạnh anh từ khi nào, nắm chặt lấy cổ tay anh, hì hì nói:
"Ấy đừng, anh hiểu nhầm rồi. Ý tôi yêu là cảm xúc giữa hai người, còn kích cỡ ấy à...À kích cỡ nhẫn kim cương. Anh muốn lấy được lòng một cô gái thì phải tặng một chiếc nhẫn kim cương thật lớn."
Diệp Hàm Huyên thao thao bất tuyệt chém gió, không để ý tia sáng giả hoạt trong mắt anh...Kính Thiên Minh không đồng ý nói:
"Vợ sai rồi, chồng có xem trên mạng cái đó mà. Yêu ở đây chỉ quan hệ thể xác giữa nam với nữ nha! Còn kích cỡ, hừ, nó quảng cáo muốn tăng kích cỡ gì đó, chồng thừa rồi nên ứ thèm xem đâu!"
Kính Thiên Minh cong môi, câu cuối cùng còn bày tỏ thái độ khinh bỉ sâu sắc...
Diệp Hàm Huyên cắn răng, nghiến lợi hỏi:
"Ai? Là ai? Là ai dạy anh mấy cái vớ vẩn sai sự thật này."
"Chu Đình, Chu Lăng dạy rất nhiều thứ cho anh mà, không sai đâu, vợ yên tâm tin tưởng chồng đi!"
Diệp Hàm Huyên có cảm giác muốn tát tên chồng ngốc này vài phát cho đỡ tức, còn hai tên vệ sĩ Chu Đình, Chu Lăng kia nữa! Cho về quê ấp trứng gà mới được.
"Vợ, vợ an ủi nó được không?"
Kính Thiên Minh không biết xấu hổ chu môi nói, một tay chỉ vào tiểu huynh đệ của mình.
Diệp Hàm Huyên day trán, còn muốn cô "an ủi" cái thứ chết tiệt xấu xí kia sao?
"Chồng đau lắm vợ ơi. Trước giờ chưa từng bị như vậy bao giờ."
Kính Thiên Minh bỗng ngã phịch xuống đất, đôi mắt đẹp ngây thơ đã long lanh chút lệ. Anh cũng không nói sai, tiểu huynh đệ kia sắp nổ tung mất rồi!
Hehe...Để xem em chịu được mỹ nam kế kết hợp với khổ nhục kế của ông đây không?