"Khoan đã. Tôi có cách. Thiếu chủ đã chuẩn bị hết mọi đường lui. Ngoài cửa chính ra, trong căn phòng này còn có một mật đạo ngầm, thông thẳng ra phía sau núi."
"A..." Diệp Hàm Huyên kêu trong vô thức. Thì ra anh ấy đã tính mọi đường lui cho cô, đến phút cuối cùng, vẫn tìm mọi cách đưa cô trở lại căn phòng này- thì ra mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch của anh.
Vũ Minh Hạo à Vũ Minh Hạo, tại sao anh lại ngốc đến thế? Em xứng sao?
Tại sao không nói cho em tất cả, tại sao luôn nhận lấy đau khổ về mình? Nếu như Vân Lang không nói ra, có phải anh định để em hận anh cả đời hay không??
Chẳng phải...
Chẳng phải khi chúng ta mới quen nhau, em đã nói rằng nếu anh đi lầm đường thì hãy quay đầu lại- luôn có em ở phía sau cơ mà...
Anh không những là kẻ ngu ngốc nhất thế gian- mà còn là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian! Tàn nhẫn với em, với cả chính bản thân mình...
"Ầm!" Một tiếng nổ lớn rung động phía trên đỉnh đầu. Diệp Hàm Huyên có thể cảm giác được lớp đất đá dưới chân mình đang rung dữ dội.
Cùng với đó lại là tiếng súng "Pằng...Pằng....Pằng...." liên thanh không rõ từ đâu phát ra! Tiếng súng có vẻ rất xa xôi nhưng dưới lòng đất thế này, mọi người đều không khó để nghe ra nó.
"Nhanh lên." Sắc mặt Kính Thiên Minh bất chợt khó coi vô cùng.
Vân Lang không kịp nghĩ nhiều, chỉ tay vào chiếc tủ phía góc căn hầm, nói, "Mật đạo ở phía này."
Theo hướng Vân Lang chỉ, đám người nhanh chóng chạy đến. Kính Thiên Minh dùng chân đá phang chiếc cửa gỗ đi, bên trong hiện ra một cánh cửa bằng kim loại vững chãi.
"Mở cửa mau lên!"
Vân Lang dường như cũng không ngờ bên trong cánh cửa gỗ này, lại là một tầng cánh cửa bằng kim loại! Đây chắc chắn không phải cánh cửa bình thường. Phá không dễ, càng không kể thời gian cấp bách lúc này. Tại sao anh chưa từng nghe thiếu chủ nhắc đến cánh cửa này?
"Mẹ kiếp! Cánh cửa chó má gì thế này!" Thiên Ưng sa sẩm mặt mày, chửi thề.
Bọn Ly Mộ chắc chắn đã cho người lấp kín lối ra, chắc chắn muốn chôn sống bọn họ dưới đây...
"Ầm..."
Thiên Ưng vừa nói xong, bên trên lại tiếp tục phát ra tiếng nổ cực lớn. Mọi người vội vàng bịt tai lại- tiếng nổ lớn như xé rách màng nhĩ từng người.
Sau đó mặt đất càng lúc càng rung chuyển mạnh.
"Thuốc nổ loại lớn!" Một tên đàn em trong Thiên gia hét lên.
"Mau lên! Không muốn chôn sống ở đây thì mau tìm lối thoát!"
Diệp Hàm Huyên bất động thanh sắc, quan sát thật kĩ cánh cửa.
Cmn! Vũ Minh Hạo...
Anh đang đùa người đúng không? Trong tất cả các khoá học, Diệp Hàm Huyên chểnh mảng nhất là phần giải mật mã...
"Nhập ngày sinh tháng năm sinh của em."
Giọng nói bình tĩnh của Kính Thiên Minh vang bên tai khiến tâm trạng cô được trấn an phần nào. Diệp Hàm Huyên chạy nhanh lên phía trước, bàn tay có chút run rẩy ấn ngày tháng năm sinh của mình.
Không đúng...
Cánh cửa vẫn hay là bất động...
Mặt đất rung chuyển, do mất máu có nhiều, cơ thể Diệp Hàm Huyên có chút đứng không nổi. Chợt một bàn tay to lớn luồn qua hông cô rồi xiết chặt, truyền thêm sức mạnh cho cô.
Diệp Hàm Huyên sắc mặt có chút khó coi, người này rõ ràng thừa nước đục thả câu, chiếm lấy tiện nghi của cô. Tuy nhiên bây giờ đang đứng giữa ranh giới sinh tử, cô cũng không có thời gian đôi co với anh ta.
"Để tôi nhập thử ngày tháng năm sinh của anh ấy!"
"Vẫn sai!" Giọng nói của cô đem theo chút chán chường tuyệt vọng. Hôm nay xảy ra quá nhiều việc- chỉ sợ cô không trụ được bao lâu nữa.
"Em không khoẻ?" Kính Thiên Minh không vui, đôi mắt luôn dán chặt vào từng cử động của cô nheo lại. Anh phát hiện ra điều gì đó không đúng...
Nhìn thấy người đàn ông xa lạ này vì mình mà lo lắng, không hiểu sao, tâm tình cô ấm áp lạ thường, một cảm xúc rất lạ từ từ nhen nhói trái tim...
Bề ngoài cô ung dung, tự tại...
Thì trong lòng lại rối ren bấy nhiêu.
Bàn tay giấu kín sau ống tay áo dài đen đã ướt đẫm mồ hôi, cô cười trừ nói, "Tôi không sao, phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây!"
Từng biểu hiện, cử chỉ của cô sao có thể lọt qua đôi mắt sắc bén của anh?
"Roẹt...." Kính Thiên Minh không ngần ngại xé một vạt áo sơ mi của mình, thô lỗ kéo tay Diệp Hàm Huyên, không để cho cô có cơ hội phản kháng, vạch tay áo ra. Máu đỏ tươi nổi bật trên nền vải trắng tinh, cùng với đó là vết thương chưa được xử lí kĩ, đã có dấu hiệu mưng mủ.
Sắc mặt Kính Thiên Minh càng lúc càng khó coi, anh ném cho Thiên Ưng một cái nhìn lãnh ý rồi lôi Diệp Hàm Huyên sang một bên, động tác dứt khoát từ trong bao lô chuyên dụng sau lưng lấy ra một lọ thuốc sát trùng. Anh không lưu tình đổ mạnh cả lọ thuốc sát trùng vào chỗ vết thương của cô.
Cổ tay truyền đến cảm giác đau xót đến cùng cực, không khác gì việc đem muối xát lên vết thương. Dù vậy Diệp Hàm Huyên cũng cắn chặt khoé môi, không để bản thân kêu lên một tiếng. Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà...
Phải rồi, chỉ cần nhẫn nại thêm chút nữa, cô- sẽ không đau nữa...
Kính Thiên Minh nheo mắt nhìn cô gái ương ngạch quật cường trước mắt. Xem ra từ trước đến giờ anh đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của cô ấy, ha, cô ấy còn không rên nhẹ dù chỉ một tiếng. Trong lòng Kính Thiên Minh lại càng tức giận, cô ấy tại sao không yêu bản thân mình, tại sao phải tàn nhẫn với bản thân mình như vậy? Lẽ nào chỉ vì tên Vũ Minh Hạo kia mà cô ấy chấp nhận loại hành hạ này? Cô ấy muốn mất máu mà chết sao?
Nghĩ lại Mạc Tu Nghiêu đã từng cảm thán với anh, nữ nhân là một sinh vật khó hiểu nhất, đặc biệt cô ta đối với nam nhân đầu tiên của mình cả đời đều lưu luyến không quên....