"Haha, dỉ ở đâu dính vào mặt mình thế này!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tần Gia Dung tái mét, Vũ Minh Hạo vẫn duy trì bộ dáng chính nhân quân tử nho nhã, nụ cười nhẹ trên môi.
"Cô...Tôi đến thăm Minh ca, dù bây giờ cô là vợ Minh ca cũng không có quyền ngăn cách chúng tôi." Tần Gia Dung tiến lên phía trước, cao giọng nói.
"Hahaha..."
Tiếng cười thanh thuý vang lên như bản nhạc khiến người ta say mê. Diệp Hàm Huyên không nhìn Tần Gia Dung, quay người sang phía Vũ Minh Hạo nói:
"Vũ cục trưởng à? Anh làm cục trưởng Cục tình báo An ninh quốc gia cũng khá lâu rồi nhỉ?"
Vũ Minh Hạo ánh mắt không rời Diệp Hàm Huyên, gật đầu.
"Có thể nói tất cả bí mật đều không qua được mắt anh? Mạn phép cho hỏi anh đã bao giờ thấy tiểu tam đến gặp chính thê la hét om sòm, còn ra vẻ danh chính ngôn thuận nữa?"
Vũ Minh Hạo dở khóc dở cười, kĩ năng mắng người của cô ấy càng ngày càng lên tay rồi! Thực chất cô ấy chỉ cây hoè mắng cây dâu, còn mắng cả anh nữa! Anh chỉ định đến đây báo cho cô ấy một tin tốt thôi mà...Còn Tần Gia Dung tức muốn xỉu, rõ ràng cô và Minh ca là thanh mai trúc mã, gia đình đôi bên còn môn đăng hộ đối, dựa vào cái gì con khốn Diệp Hàm Huyên này lại thành Kính thiếu phu nhân- còn đứng giáo huấn dạy đời cô?
Đáng tiếc Tần Gia Dung bị hận thù, ghen ghét che lấp mà không nhận ra rằng: có những thứ là của mình thì sẽ mãi là của mình. Còn những thứ không thuộc về mình mà cố chiếm hữu sẽ tự chuốc lấy khổ đau mà thôi!
"Mày là...."
"Mày là con tiểu tam mà thôi! Dựa vào cái gì dám tranh Minh ca với tao! Cô định nói thế phải không? Xin lỗi, tôi nghe nhiều thành quen. Đứa con tiểu tam là tôi đây chẳng phải vẫn cao tay hơn con phượng hoàng như cô sao? Giờ tôi là Kính thiếu phu nhân đấy nhé!"
"Mày...."
Chợt Vũ Minh Hạo lại gần phía Diệp Hàm Huyên, ghé sát vào tai cô, thì thầm điều gì đó. Sắc mặt Diệp Hàm Huyên lộ rõ vẻ kích động, khác hẳn với sự bình thản khi nãy.
"Đi theo anh." Vũ Minh Hạo đôi mắt phản chiếu hình ảnh người con gái anh yêu, dịu giọng nói.
Diệp Hàm Huyên đang định đi thì âm thanh quen thuộc vang lên:
"Vợ, vợ đi đâu đó?"
Diệp Hàm Huyên vỗ trán lắc đầu, tên ngốc này từ đâu chui ra không biết, cô đang định xử lý xong việc kia rồi quay về nhanh, ai ngờ...
"Haha, tôi bận chút công chuyện, sẽ về nhà sớm mà."
Kính Thiên Minh bi phẫn nói:
"Vợ đừng lừa chồng. Vợ xấu lắm! Vợ trốn nha theo trai..."