• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Chân Chân và Trì Trung Nguyên tham quan xong cuộc sống sau hôn nhân của bọn họ, sau khi cảm thấy mỹ mãn thì rời đi, phòng ngủ chính cũng không bị khôi phục lại tình trạng cô đơn trống trải trước đó.

Trong phòng ngủ chính có cảm giác lộn xộn và trật tự đan xen, cơ bản vẫn duy trì tình trạng cố ý tạo ra vào ngày tổng vệ sinh, Trì Tuyết Diễm làm như lười lăn lộn thêm một lần nữa, chỉ lấy đi vài bộ quần áo thường mặc.

Trên tủ đầu giường thuộc về cậu, vẫn còn nguyên vẹn để ba thứ.

Điều khiển từ xa TV, hộp khăn giấy, và bình hoa trong suốt trống rỗng.

Là bình hoa Trì Tuyết Diễm mới mua gần đây, lấy từ tủ đầu giường trong phòng mình.

Cậu trở về phòng ngủ của mình sinh hoạt như bình thường, nhưng không mang theo bình hoa mới tinh này.

Cũng vẫn luôn không mua hoa.

Có lẽ quên, có lẽ chưa tìm thấy bông hoa yêu thích.

Trong khoảng thời gian hai tuần chậm rãi trôi qua, Hạ Kiều thỉnh thoảng sẽ vào phòng ngủ chính lấy đồ, nhìn thấy bình hoa trong suốt được ánh mặt trời chiếu rọi rất đẹp, cùng với hũ đường bằng sứ màu sắc xinh đẹp trên chiếc tủ đầu giường đối diện.

Anh và Trì Tuyết Diễm giống nhau, không mang đi toàn bộ đồ đạc, chỉ lấy đi một ít đồ đạc thường dùng.

Bình hoa đang chờ hoa, phòng ngủ đang chờ chủ nhân.

Anh chờ đợi Trì Tuyết Diễm đi hoàn thành chuyện cậu muốn làm.

Chờ đợi một kết cục hạnh phúc.

Buổi tối trước ngày đó, Trì Tuyết Diễm đi tắm ở phòng tắm trong phòng ngủ chính, trong bồn tắm đã chứa đầy nước có nhiệt độ vừa vặn.

Trước khi cậu đóng cửa lại, giọng điệu bình thường nói chúc ngủ ngon với Hạ Kiều.

Hạ Kiều cũng nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm chiếu rọi màu tóc của cậu rất mềm mại, một kiều mềm mại gần như trong suốt.

Mà Hạ Kiều xoay người, giống như thường ngày rời khỏi phòng ngủ chính tối tăm.

Khi anh đi qua cạnh giường, theo bản năng nhìn về phía chiếc tủ đầu giường ngày càng quen thuộc kia.

Ánh trăng bàng bạc thấm đẫm chiếc bình xinh đẹp trống không.

Bên ngoài khung cửa sổ kính của đêm mùa đông, một con bướm nhẹ nhàng lả lướt bay qua.

Nó bay ngang qua từng khung cửa sổ tương tự nhưng lại khác nhau, lang thang trong đêm tối khi thì u ám khi thì rực rỡ.

***

Bên dưới ánh đèn neon lấp lánh, cánh cửa kính không ngừng đóng mở, những khách hàng trẻ tuổi kéo nhau đến quán bar danh tiếng đã mở nhiều năm nay này, tận hưởng những buổi tối khác nhau.

Ông chủ quán bar luôn thích nói chuyện phiếm với khách, hôm nay dường như có việc bận, đang ngồi phía sau quầy bar, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động mà gãi đầu gãi tai.

Hai chữ bói toán mà đời này Vương Thiệu Kinh không bao giờ muốn nghe nữa, vẫn xuất hiện thêm lần nữa trước mặt hắn.

Trì Tuyết Diễm gần đây cứ dính với bói toán, lại nhờ hắn làm một chuyện.

Chuyện thật ra rất đơn giản, cũng không phiền toái, chỉ là nghe có vẻ vô cùng bất hợp lý.

Gần tương tự như việc đăng một dòng trạng thái sến súa trong vòng bạn bè, nhưng việc này càng khiến người ta khó hiểu hơn.

Vương Thiệu Kinh thậm chí còn hoài nghi, vị bạn cũ với tư duy phóng khoáng thường có hành động đáng ngạc nhiên này là đang làm một hoạt động nghệ thuật gì đó.

Bởi vì hắn biết Trì Tuyết Diễm trước kia căn bản không tin mấy thứ như vận mệnh này, càng không nói tới bói toán.

Mà Vương Thiệu Kinh cũng không tin.

Càng gặp nhiều vị khách uống say mèm hoặc nước mắt rơi không ngừng, hắn càng không tin vào vận mệnh.

Hắn cảm thấy vận mệnh của tất cả mọi người gần như đều là nát bét, chỉ là mức độ nứt vỡ khác nhau.

Cuộc sống đều là những lần đầu tiên, quá dễ mắc sai lầm, cũng quá dễ bị tổn thương, đôi khi, cảm thấy đau sẽ rút tay lại ngay, đôi khi, trong lúc bất tri bất giác càng làm càng sai, đến mức độ khó vãn hồi.

Thay vì nói là vận mệnh huyền diệu khó giải thích, không bằng nói là lựa chọn nằm trong tay mình.

Ví dụ như Vương Thiệu Kinh lựa chọn đáp ứng giúp cái việc nhỏ xíu này.

Bởi vì hắn bó tay với người bạn cũ của mình.

Lòng đầy hoang mang, chủ quán bar đã gửi tin nhắn cho vị khách chưa biết tên, cho nên có ghi chú là “Nghiên cứu sinh không có hứng thú với phim kinh dị”.

[Vương – quán bar SCA: Mẹ, một đoạn đường Kiến Thiết gần đây đang rào lại để thi công, khắp nơi đào bới lung tung, sáng mai mẹ mua đồ ăn thì đừng cố gắng chui vào đó, giúp con để ý một chút được không? ]

Sau khi gửi đi tin nhắn rõ ràng râu ông nọ cắm cằm bà kia này, Vương Thiệu Kinh nhịn không được rót cho mình một ly rượu để lấy lại tinh thần.

Trì Tuyết Diễm cho hắn một đoạn tin nhắn không rõ ý nghĩa, giọng điệu mang phong cách thường dùng của cậu ta.

…… Hắn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì kỳ lạ như vậy trong cuộc sống của mình.

Ngược lại cũng có vẻ thú vị.

Là một chủ quán bar nhìn thấy đa dạng kiểu người, cho nên khả năng chấp nhận những điều kỳ lạ luôn cao hơn một chút.

Tin nhắn này, rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với anh chàng nghiên cứu sinh nhỉ?

Hắn không biết, bởi vì lúc xem đoạn tin nhắn này thật sự không hiểu gì, thiếu chút nữa muốn tạm thời đi học thêm một chút về môn mật mã học.

Nhưng Vương Thiệu Kinh tình nguyện tin rằng, tin nhắn này là có ý nghĩa.

Ngay cả hành động nghệ thuật khiến người ta không thể hiểu được, cũng là loại ý nghĩa mà.

Một giờ sau, cuối cùng hắn cũng đợi được hồi âm của đối phương.

[Nghiên cứu sinh không quan tâm đến phim kinh dị:? ]

Nhận được dấu chấm hỏi lạnh nhạt này, Vương Thiệu Kinh thở phào nhẹ nhõm.

Trì Tuyết Diễm dặn dò hắn, nhất định phải bảo đảm đối phương nhìn thấy tin nhắn.

Cuối cùng hắn đã có thể thực hiện bước cuối cùng: giải thích một cách khoa trương và vụng về.

[Vương – quán bar SCA: Ôi mẹ kiếp, sao lại gửi nhầm rồi! Tôi định gửi cho mẹ tôi. ]

[Vương – quán bar SCA: Thật ngại quá thật ngại quá, bỏ qua cho tôi nha, đừng để ý! ]

Ngay sau đó, hắn thuần thục phát một chuỗi emoji (biểu tượng cảm xúc) dập đầu “Quấy rầy rồi”.

Vương Thiệu Kinh liền nở nụ cười, dặn dò cậu ta đừng quên hai ngày nữa đến xem ban nhạc biểu diễn.

Sự kiện cuối cùng của quán bar trước khi đóng cửa ăn Tết.

Sau khi tụ tập với bạn bè mới và bạn bè cũ, Vương Thiệu Kinh sẽ về nhà cho một kỳ lễ Tết thật dài.

Mẹ hắn đương nhiên sẽ không đi đường Kiến Thiết để mua thức ăn, bà đang ở quê.

Hai vợ chồng già bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên từ hơn nửa tháng trước.

Vừa nghĩ đến bàn thức ăn kia, thấy thèm.

Làm xong việc, Vương Thiệu Kinh cất điện thoại di động, trốn ở quầy bar ăn túi đồ ăn vặt, sau đó mới đứng dậy, cười tủm tỉm chào hỏi những vị khách hoặc quen thuộc hoặc xa lạ.

“Ơ, đến rồi ha, đã lâu không gặp.”

Trong quán bar tràn đầy âm thanh, ánh đèn nhấp nháy mờ ảo trên đầu mọi người.

***

Trên hành lang tòa nhà thí nghiệm yên tĩnh, trước cửa sổ chảy ra luồng ánh sáng rực rỡ duy nhất.

Sinh viên trẻ tuổi đi ngang qua căn phòng này, không nhịn được đưa tay gõ cửa, thò đầu chào hỏi người bên trong: “Còn chưa đi à?”

Lúc cậu ta nhìn vào, ngược lại cảm thấy kỳ lạ, lão Lục trước giờ vẫn luôn xa cách với giải trí thế mà đang xem điện thoại di động.

Lục Tư Dực ngẩng đầu, đáp: “Chuẩn bị đi rồi.”

Hắn đã hoàn thành tiến độ kế hoạch đã lên hôm nay, chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm trở về ký túc xá, phát hiện trên điện thoại di động nhận được một tin nhắn kỳ quái.

Phía bên kia giải thích là gửi nhầm.

Tin nhắn gửi nhầm người là chuyện thường xuyên, Lục Tư Dực vốn sẽ không để ý, nhưng trong tin nhắn kia có một địa danh hắn rất quen thuộc.

Bạn thân cùng lớp hỏi hắn: “Vậy đi cùng đi, anh đứng đó làm gì thế?”

Hắn nói, “Gọi một cuộc điện thoại.”

Mặc dù mẹ hắn không đi đường Kiến Thiết để mua thức ăn, nhưng gần đó có một bệnh viện, mỗi buổi sáng bà đều phải đi qua con đường này, đến bệnh viện để chăm sóc chồng.

Gần đến kỳ nghỉ đông, tiến độ dự án đặc biệt khẩn trương, Lục Tư Dực đã một thời gian dài không rời khỏi trường.

Cho nên thật ra hắn không biết trên đường Kiến Thiết gần đây rốt cuộc có đang rào lại để thi công hay không, đường xá có phải bị đào bới lộn xộn hay không.

Tuy nhiên, hắn vẫn gọi cho mẹ để nhắc nhở bà bắt đầu đi đường khác vào ngày mai.

Trong tiếng ồn ào của máy hút khói, bà nói được, biết rồi, khi nào có thời gian về nhà ăn tối?

Phòng thí nghiệm rất bận rộn, nhưng Lục Tư Dực nói, ngày mai.

Trong giọng nói của người mẹ thoáng nghe thấy tiếng cười, cằn nhằn: “Công việc ở trường xong hết rồi hả? Vậy sáng mai mẹ đi mua thức ăn, còn phải mua hoa ——”

Một bó đặt trên bàn trà ở nhà, một bó mang đến bệnh viện.

Lục Tư Dực tắt đèn phòng thí nghiệm, vừa nghe điện thoại, vừa cùng bạn bè đi ra ngoài.

Hắn đi học ở đại học địa phương, không xa nhà.

Hắn đã không rời khỏi thành phố kể từ khi cha hắn không thể bước xuống giường.

Trên đường trở về ký túc xá, Lục Tư Dực vốn kiệm lời ít nói, khi nghe thấy lời nói của mẹ lại hiếm khi có chút thất thần.

Hắn nghĩ, ngày mai phải dậy sớm đến phòng thí nghiệm, hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó về nhà ăn cơm.

Và, đợi lát nữa cúp máy, phải làm sao trả lời tin nhắn nhầm, còn có biểu tình “Quấy rầy rồi” đầy màn hình.

Hắn chuẩn bị trả lời: Không sao.

Thêm một lời cảm ơn nữa.

Mặc dù ông chủ quán bar mới gặp mặt một lần chỉ là gửi nhầm tin nhắn, sẽ không biết tại sao hắn cảm ơn.

Nhưng hắn vẫn muốn nói lời cảm ơn.

Trong khuôn viên trường náo nhiệt vào ban đêm, ánh đèn đường ấm áp kéo dài từng chiếc bóng đan xen.

Con bướm bay từ đêm dài sang tới ban ngày.

Ảo ảnh xiêu vẹo lượn vòng trên bầu trời thành phố, tạo ra một cơn gió vô hình.

***

Ánh nắng buổi sáng đang rực rỡ, chiếu vào những công nhân đang làm việc trên giàn giáo cao cao, lắc lư đến chóng mặt.

Rất nhanh, bọn họ bị một công nhân suýt chút nữa hụt chân rơi xuống dọa cho tỉnh táo.

Người bên cạnh bị một màn này dọa sợ mém mất nửa cái mạng, tức giận bùng nổ một câu thô lỗ: “Con mẹ nó, mày tập trung một chút có được không!”

Thanh niên bị mắng sắc mặt trắng bệch, không dám cãi lại, hai tay nắm chặt sợi dây thừng cột trên người.

Tuy rằng có dây an toàn, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta vẫn sợ tới mức không nhẹ, cơn buồn ngủ vốn nặng nề lập tức biến mất không còn một mảnh.

Có một trận bóng đá đêm qua, trận đấu lớn cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết.

Cậu ta biết không nên thức đêm xem, sáng sớm hôm sau phải đi làm.

Nhưng trận đấu đó đặc biệt hay, cậu ta không nhịn được, gần như thức cả đêm, còn uống chút bia.

Vừa rồi bị mặt trời hun nóng, mệt đến mức thật sự choáng váng.

Lúc phục hồi tinh thần lại, nửa thân thể đã lơ lửng trên không trung.

Một lúc lâu sau, người thanh niên rốt cục mới bình ổn nhịp tim kịch liệt, nhìn xuống con đường người đến kẻ đi phía dưới, nhịn không được siết chặt dây an toàn trên người thêm một chút.

Cậu ta cảm thấy vận khí của mình coi như tốt, buổi tối tan làm nên đi mua vé số.

Nếu đổi lại là sợi dây thừng cũ mấy ngày trước đó, làm không tốt là đứt ngay, hậu quả không thể tưởng tượng được.

May mắn thay, bây giờ rất nhiều thiết bị an toàn trên công trường vừa mới được thay thế, đúng vào giai đoạn có thể sử dụng tốt nhất.

Quản đốc nơi này rất keo kiệt, trừ khi thật sự không thể dùng được, bằng không đều phải cột lại tiếp tục dùng.

Cho nên lô thiết bị mới này không phải được mua, mà là thời gian trước có một công ty chuyên làm những thứ này, sau khi kiểm tra thực địa đã tặng miễn phí, tặng cho rất nhiều công trường.

Có thể là hợp tác với chính phủ hoặc bộ ngành nào khác.

Là công ty nào tặng?

Lúc này cậu ta không nhớ được.

Mồ hôi lạnh sau lưng dần dần tiêu tan.

Không thể nghĩ nữa, tập trung vào công việc.

Tóm lại, hôm nay là vận khí cậu ta tốt, sau này không thể làm bậy như vậy nữa.

Bóng người làm việc trên cao bị ánh nắng chiếu xuống mặt đất, nhập cùng một chỗ với bóng cây bị gió thổi đung đưa, ẩn ẩn hiện hiện.

Lối vào con đường này, đầy những cái bóng loang lổ.

Trong dòng người xe ngược xuôi, một phụ nữ trung niên dáng vẻ ôn hòa đang đi xe đạp, định rẽ vào con đường này theo thói quen, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.

Ngay lập tức, bà quay đầu xe và đi theo một con đường khác.

Câu dặn dò đột nhiên nhớ ra, khiến cho gương mặt bà lộ ra một tia tươi cười.

Nụ cười nhẹ nhàng và hạnh phúc.

Người lạ đứng ở góc phố lặng lẽ nhìn bà rời đi.

Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc màu đỏ thẫm.

Cậu nhìn bà lướt qua nguy hiểm, mỉm cười đạp xe, đến bệnh viện chăm sóc người chồng sống thực vật, giống như mỗi ngày trước đây.

Năm mới đang đến, với một bó hoa tuyệt đẹp trong giỏ xe.

Trong các cửa hàng đã mở cửa trên đường phố, tiếng nhạc pop du dương được bật lên.

Là một tác phẩm nổi tiếng gần đây của một ca sĩ đang rất hot, bài《Đến gần》với chất giọng độc đáo.

“…… Đến gần em từ nơi xa xôi nhất.”

Đèn giao thông đổi màu, tiếng còi thỉnh thoảng vang lên, người đi bộ vội vã, xe cộ đi về phía trước.

Tất cả mọi người đều đến gần mục tiêu trong lòng mình.

Đường phố và cuộc sống bình yên như mọi khi, không có tai nạn nào xảy ra.

Cho nên Trì Tuyết Diễm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng lưng xa lạ kia biến mất, cánh hoa rung động trong gió.

Con bướm bay qua bông hoa.

Cơn bão lặng lẽ, cùng với vận mệnh đã được thay đổi.

Cậu gián tiếp thay đổi vận mệnh của Đoàn Nhược, cũng gián tiếp thay đổi vận mệnh của Lục Tư Dực.

Cuộc sống của mỗi người đã viết xuống một giai đoạn mới.

Một giai đoạn tốt đẹp hơn.

Nếu như ở một thời không nào đó, cậu thật sự là một nhân vật phản diện từng làm hại nhân vật chính, thì hiện giờ có tính là một kiểu cứu rỗi hay không?

Cứu rỗi một bản thân mà cậu chưa từng gặp.

– — Hãy để tất cả mọi thứ đi đúng hướng, tạm biệt sự mục ruỗng cô độc.

Trong những tình tiết báo trước của số phận chênh vênh, dưới những tia sáng lờ mờ đan xen đó, Trì Tuyết Diễm không miêu tả được cảm xúc của mình lúc này.

Chỉ là bỗng nhiên rất muốn nghe thấy giọng nói của Hạ Kiều.

Hình dáng của âm thanh không thể nào mô tả bằng lời nói, cách duy nhất để thực hiện khi nhớ nhung, chính là lắng nghe.

Cậu đứng ở góc phố đầy nắng, nghe giai điệu động lòng người truyền ra từ loa của cửa hàng, gọi điện thoại cho Hạ Kiều.

Hạ Kiều lần nào nhận điện thoại của cậu cũng đều rất nhanh, cho nên trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi kia, Trì Tuyết Diễm chỉ kịp nghĩ đến một chuyện.

Cậu biết rằng trong những ngày tới, cậu sẽ dần dần quên đi cốt truyện của cuốn sách, giống như quên tên của một vài người không quan trọng.

Bởi vì có nhiều điều quan trọng hơn cần ghi nhớ.

Nhạc chờ lập tức biến mất, đầu dây bên kia tràn tới tiếng thở quen thuộc, tiếng ồn của môi trường quen thuộc.

Trì Tuyết Diễm thường có những lời mở đầu khó hiểu: “Anh thích loại hoa nào nhất?”

Hạ Kiều cũng thường tiếp nhận mà không hề ngạc nhiên: “Hoa hồng.”

Sau đó, anh nhận ra và nói, “Tôi đang chờ cậu ở nhà, sao rồi?”

Trì Tuyết Diễm liền nghiêm túc trả lời anh, với giọng điệu nhu hòa hiếm khi xuất hiện trong cuộc sống bình thường, giống với giọng điệu khi kể chuyện cổ tích.

Giống như nói chuyện với một vị khách trưởng thành lần đầu tiên đi khám bệnh.

Lại giống như viết tiếp một đoạn truyện cổ tích đã bị trì hoãn quá lâu.

“Tôi một mình đi phiêu lưu, bây giờ cuộc phiêu lưu kết thúc rồi, muốn mua một bó hoa mang về nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK