• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một đồng xu không thể từ chối.

Cho nên Trì Tuyết Diễm không nhịn được ý cười, đồng thời tiện tay bỏ nó vào trong túi.

Đồng xu lạnh lẽo rơi vào chiếc túi ấm áp, ở chung với chìa khóa, và những viên kẹo cần thiết.

Ngoài lai lịch cho đến giờ vẫn còn bí ẩn, tính cách có vẻ đơn giản của Hạ Kiều cũng mang theo một chút ẩn số, vào một vài thời điểm nào đó.

Đôi khi uyển chuyển khéo léo, đôi khi thẳng thắn trực tiếp.

Thường xuyên sẽ làm ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc, nhưng lại giống như vốn nên như vậy, không đến nỗi quá mức.

Dưới sự kết hợp của tờ giấy viết tay và chiếc răng bằng dâu tây, Trì Tuyết Diễm cứ thế nhận được khoản tiền phạt đầu tiên, ngầm đồng ý cho Hạ Kiều can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình.

Sau đó là đến khoản phạt thứ hai và thứ ba, đương nhiên không có lý do để từ chối.

Cậu không quá kén ăn, về cơ bản cái gì cũng ăn được, mà tay nghề của đầu bếp trong nhà ăn công ty truyền thông thực sự rất tốt, ngon hơn nhiều so với món ăn giao tận nơi, cũng phong phú hơn, thường xuyên bỏ món cũ sáng tạo món mới.

Đối với tần suất ra món mới đột nhiên trở nên đặc biệt tích cực của nhà ăn công ty, các nhân viên giả vờ không phát hiện ra, chỉ là mỗi ngày gặp Trì tiên sinh, thì sẽ nhiệt tình chào hỏi cậu.

So với sự câu nệ xa lạ ban đầu, những lời chào hỏi đó đã có thêm một chút hơi thở vui vẻ thoải mái.

Cuộc sống vẫn rất bình thường, nhưng lại ấp ủ sự thay đổi âm thầm lặng lẽ.

Mỗi đêm sau khi tan tầm, Trì Tuyết Diễm đều nhận được một hộp quà nhỏ giống nhau.

Nhờ đó cậu phát hiện, hoá ra dâu tây có thể phát triển thành nhiều hình dạng kỳ lạ như thế.

Thân thể tròn trịa kết hợp với hai đầu nhọn bên dưới, là chiếc răng khỏe mạnh và đầy đặn.

Bên dưới biến thành bốn góc nhọn, phối hợp với nửa trên phình to, liền trở thành con sứa nhỏ vung vẩy xúc tu.

Nửa trên biến mất, chỉ còn lại cuống lá xanh lục phủ lên bốn góc, thì sẽ giống như một con bướm xiêu vẹo.

Dâu tây trong mỗi hộp quà tặng đều có sự đáng yêu khác thường.

Mỗi quả dâu tây đều sẽ được Trì Tuyết Diễm ăn hết sau khi chiêm ngưỡng xong.

Nhưng trước khi ăn, cậu sẽ chụp hình lưu niệm.

Không có hai chiếc lá giống hệt nhau trên thế giới, cũng không có hai quả dâu tây giống hệt nhau.

Có người đã gửi cho cậu những quả dâu tây kỳ lạ có một không hai, không chụp hình lưu niệm dường như là một sự lãng phí.

Cùng lúc đó, cửa sổ văn phòng của Trì Tuyết Diễm cũng hiện ra một phong cảnh độc đáo.

Khu đất trống bên cạnh tòa nhà văn phòng cao cấp bị ngăn lại, rất nhanh đã hoàn thành việc xây dựng, tháo bỏ hàng rào.

Là một tấm biển quảng cáo rất lớn, được vận chuyển vào ban đêm, đứng vững chãi trên con đường Lá Phong.

Bên cạnh công ty truyền thông xây dựng một tấm biển quảng cáo để quảng cáo, là chuyện hết sức bình thường.

Sáng hôm đó, Trì Tuyết Diễm đi vào phòng khám, nghe thấy đồng nghiệp đang bàn tán về cảnh đường phố mới nhất.

“Ôi, cái này được xây dựng khi nào? Tôi không hề để ý luôn.”

“Chỉ mấy ngày nay thôi, anh không thấy sao? Tôi còn tò mò với An An, rốt cuộc đang làm cái gì, không nghĩ tới là tấm biển quảng cáo.”

“Nhưng nó nhìn cũng không giống quảng cáo lắm nha, chẳng thấy hàng hóa gì hết, chỉ có một câu.”

“Công ty truyền thông ở tòa nhà đối diện kia thuộc tập đoàn ăn uống phải không, có thể đằng sau là muốn quảng bá cho thương hiệu nào đó, đang tạo nhiệt chứ gì.”

“Cũng đúng, có lý nha.”

Đồng nghiệp gật gật đầu như đang suy ngẫm điều gì, nhìn chằm chằm vào tấm biển quảng cáo, không thể không hỏi đồng nghiệp xung quanh: “Tối nay anh ăn gì?”

Trì Tuyết Diễm ở một bên theo tầm mắt của bọn họ nhìn qua.

Trên tấm biển quảng cáo mới, màn hình neon nhấp nháy lưu chuyển, “quảng cáo” đầu tiên xuất hiện, là một dòng chữ ngắn gọn trên nền màu trơn.

[TỐI NAY ĂN GÌ?]

Giống như đang hỏi mỗi một người xa lạ có thể nhìn thấy tấm biển quảng cáo này, dùng câu hỏi thông dụng nhất để lại trong lòng bọn họ một chút hồi hộp nho nhỏ, làm cho vô số đoạn đối thoại vừa tương tự lại vừa khác biệt vang lên ở ven đường và trước cửa sổ, đổi lấy hàng loạt ánh mắt tò mò vô thức đổ dồn về trong tương lai.

Cũng giống như đang hỏi một người nhận thực sự, duy nhất.

Là việc mà một công ty thuộc tập đoàn ăn uống sẽ làm.

Cũng là việc mà Hạ Kiều – người từng dán một tờ giấy trên cửa sổ khi có việc rời đi – sẽ làm.

Dòng chữ đó có màu của dâu tây, trong khi màu nền cùng màu với hộp quà.

Cho nên Trì Tuyết Diễm nhìn một hồi, đi về phía văn phòng, trên đường đi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hạ Kiều vừa mới tách ra không lâu.

[Shahryar: Lẩu? ]

Cậu không cần nói rõ ràng với Hạ Kiều câu hỏi của câu trả lời này ở đâu ra.

[Tiểu Thập Nhất: Ăn ở nhà à? ]

Hạ Kiều cũng không cần cậu hỏi tại sao nghĩ đến ý tưởng tấm biển quảng cáo.

[Tiểu Thập Nhất: Cứ dán ghi chú ở cửa sổ, trông có vẻ rất ấu trĩ. ]

Trì Tuyết Diễm vừa cười vừa trả lời anh.

[Shahryar: Ăn ở nhà. ]

[Shahryar: Bây giờ trông thành thục hơn nhiều rồi. ]

Tuy rằng đằng sau sự thành thục ẩn giấu chút ấu trĩ mà chỉ có cậu biết.

Trước khi chính thức bắt đầu làm việc, Trì Tuyết Diễm chụp hình tấm bảng quảng cáo.

Sau đó, cậu gửi nó vào nhóm trò chuyện gia đình.

Đợi đến khi công việc buổi sáng kết thúc, cậu rảnh rỗi lại mở điện thoại di động, liền thấy ba mẹ gửi đầy màn hình trò chuyện.

Ban đầu, chỉ đơn giản là trả lời câu hỏi trong bức ảnh.

[Trì tổng: Ăn đồ ăn dì Linh nấu, con không được ăn, ha ha. ]

[Hàn đổng: Thật ra mẹ đang rối rắm có nên ra ngoài ăn thịt nướng hay không, đã lâu không đến nhà hàng ở ngã tư đó, Diễm Diễm muốn trở về đi ăn cùng không? Gọi Hạ Kiều đi chung nha.]

[Hàn Đổng:… Khoan đã, không phải con đường trước phòng khám của con có trong bức ảnh này sao? Vừa rồi mẹ tưởng đây là meme chứ. ]

[Trì tổng: Cũng đúng ha, toàn là cây phong.]

[Hàn đổng: Mẹ nhớ rồi! Hôm qua Tiểu Nguyệt vừa nói với mẹ, nói là công ty Hạ Kiều gần đây đang âm mưu hoạt động quảng bá gì đó, hoá ra thật sự là dành cho con xem sao? ]

Tình yêu nồng nhiệt và thẳng thắn nhất, phương thức tự nhiên và kín đáo nhất.

Ngay cả Hàn Chân Chân tính tình thẳng thắn rất sợ sến súa, cũng không nói lên được lời nào để soi mói, trong lòng cảm khái hồi lâu, mới nghẹn ra một chữ với giọng điệu ý vị thâm trường.

[Hàn đổng: Chậc. ]

[Hàn đổng: Lão Trì, ông còn không biết xấu hổ cười nhạo con trai ông, nhìn Hạ Kiều người ta kìa, kêu ông học theo ông cũng không học được. ]

[Hàn đổng: Đêm đó thế mà còn muốn đánh thằng nhỏ, may mà không để nó nhìn thấy cây gậy.]

[Trì tổng:……]

[Trì tổng: Không phải, lúc đó tôi chỉ muốn đánh golf. ]

[Trì tổng: Thật mà! ]

[Hàn đổng: Cái rắm! ]

Trì Tuyết Diễm vừa xem vừa cười, trượt đoạn đối thoại càng lúc càng lạc đề của hai vợ chồng này đến tận cuối cùng, là Hàn Chân Chân cố tình @ câu hỏi của cậu.

[Hàn đổng: Tóm lại là đủ lãng mạn, cuộc hôn nhân này rất đúng đắn. ]

[Hàn đổng: Chuyện này làm cho mẹ đột nhiên rất muốn nhìn bộ dạng làm việc nhà hàng ngày của Hạ Kiều, lần trước mẹ còn nói muốn qua hướng dẫn một chút.]

[Hàn đổng: Khi nào các con làm tổng vệ sinh? Cuối tuần này thế nào?]

[Hàn Đổng: @Shahryar Diễm Diễm, sau khi tan làm nhớ trả lời mẹ nha. ]

…… Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên có một loại cảm giác bê đá đập chân mình.

Nhưng cậu hình như không kháng cự.

[Shahryar: Vậy thì cuối tuần này. ]

Cậu thậm chí không cần hỏi Hạ Kiều cuối tuần có rảnh không.

Bởi vì Hạ Kiều chưa bao giờ đặc biệt ra ngoài xử lý công việc vào cuối tuần, cùng lắm chỉ là ở nhà rảnh rỗi lật xem tài liệu báo cáo và sách kinh doanh, nếu Trì Tuyết Diễm có việc cần tìm anh, là anh sẽ lập tức buông xuống.

Đây thật ra là tình huống Trì Tuyết Diễm càng cảm thấy quen thuộc.

Ba mẹ cậu cũng vậy, thoả thuận là chỉ cần tan làm về nhà, sẽ không được nói bất kỳ chuyện gì trong công ty nữa.

Cuộc sống và công việc phân biệt rõ ràng, nhờ đó cuộc sống trở nên tinh khiết.

Chữ Nhà này cũng trở nên rất tinh khiết.

Chữ “Nhà” xuất hiện càng lúc càng dày đặc hơn.

[Shahryar: Mẹ tôi nói cuối tuần đến nhà, xem chúng ta tổng vệ sinh.]

[Tiểu Thập Nhất: Được.]

Trì Tuyết Diễm đồng ý với Hàn Chân Chân, nói bà buổi chiều hẵng đến, bởi vì buổi sáng bọn họ sẽ ngủ nướng, dù sao cũng là hai ngày nghỉ ngơi của một tuần.

Trên thực tế, đây là một ngày cuối tuần hiếm hoi mà cậu không ngủ nướng.

Vẫn còn nhiều việc phải làm vào buổi sáng, trước khi tổng quét dọn vào buổi chiều.

Ví dụ như trang trí phòng ngủ chính bị bỏ không lúc trước, tạo ra ảo giác chồng chồng sống chung.

Sáng sớm, ăn xong bữa sáng mỗi ngày không trùng lặp, lúc Hạ Kiều thu dọn trong bếp, Trì Tuyết Diễm ở phòng khách nghiên cứu lò sưởi do Thịnh Tiểu Nguyệt lựa chọn.

Mùa đông đã trôi qua một nửa, nhưng họ vẫn chưa sử dụng thứ này, vẫn giữ nguyên tình trạng khi mới chuyển vào.

Bởi vì những ngày trước ở chung với nhau, không cần kiểu bầu không khí ấm áp đó.

Hôm nay là thời điểm thích hợp.

Ngắm ngọn lửa bùng cháy thuận lợi bên trong lò sưởi xinh đẹp, Trì Tuyết Diễm đứng dậy, đi vào phòng ngủ của mình chuyển đồ đạc.

Hạ Kiều cũng vậy.

Phòng thay đồ rộng rãi và sạch sẽ, dần dần lấp đầy quần áo mang hai phong cách khác nhau, thoải mái và đứng đắn.

Hạ Kiều duy trì bản tính cẩn thận tỉ mỉ, theo thói quen bày biện chúng tách bạch ra, nhìn thấy được là quần áo của hai người rất rõ ràng.

Anh vừa rời đi, mấy thứ này liền bị Trì Tuyết Diễm dùng phương thức ngẫu nhiên xáo trộn lên.

Bộ vest cao cấp và áo khoác cổ điển để sát nhau, đồng hồ thể thao vô tình rơi vào ngăn kéo chứa đầy cà vạt.

Cảm giác trật tự lạnh lùng bị xâm chiếm bởi sự lộn xộn lười biếng.

Trông vào càng giống như một ngôi nhà đã sống chung rất lâu rồi.

Hạ Kiều trở lại phòng thay đồ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó rất nhanh mỉm cười thừa nhận mình thiếu suy nghĩ: “Thế này tốt hơn.”

Trì Tuyết Diễm cũng cảm thấy như vậy.

Thế này tốt hơn.

Bọn họ hợp tác kéo chăn trên chiếc giường lớn vốn không có một chút nếp nhăn nào, làm cho nó thoạt nhìn có vẻ bồng bềnh lười biếng thoải mái, cố ý đè ra dấu hằn trên gối, giống như vừa trải qua một đêm dài đầy mộng đẹp.

Những vật dụng nhỏ lẻ bắt đầu tô điểm cho những món đồ nội thất xinh đẹp nhưng cô đơn trong phòng ngủ chính.

Hai chiếc tủ đầu giường ngủ được trang trí theo phong cách khác nhau.

Phía bên Trì Tuyết Diễm có một cái điều khiển từ xa của TV, một hộp khăn giấy, còn có một cái bình hoa trong suốt trống rỗng.

Là bình hoa mới mua gần đây của cậu, vừa mới lấy qua từ tủ đầu giường của mình.

Bên Hạ Kiều cũng là ba thứ.

Một cuốn sách tiếng nước ngoài trông rất thôi miên, một ly thủy tinh và một hũ kẹo bằng sứ có hình dạng xinh xắn.

Bên trong chắc chắn nghiêm túc chứa đầy kẹo, hương vị sẽ rất ngon.

Bản thân Hạ Kiều không thích ăn đồ ngọt, cho nên là chuẩn bị cho cậu.

Trì Tuyết Diễm đứng ở bên cạnh giường nhìn hũ kẹo đẹp mắt kia, thật ra muốn nói với Hạ Kiều, cậu chưa bao giờ ăn kẹo trước khi đi ngủ, bởi vì mỗi lần đánh răng xong mới có thể leo lên giường.

Cậu còn muốn nói, vị trí đặt chiếc ly thủy tinh kia, làm cho cậu không quen lắm, không khéo có thể vô tình làm vỡ.

Nhưng lúc Trì Tuyết Diễm sắp sửa mở miệng, lại thu hồi từng câu trong một tích tắc.

Cậu nghĩ rằng cậu đã không còn chắc chắn nữa.

Nếu như Hạ Kiều từ trong hũ kẹo xinh xắn kia, lấy ra một viên kẹo không biết mùi vị gì đưa cho cậu, thì cậu không bảo đảm mình nhất định sẽ cự tuyệt trước khi đi ngủ.

Dù sao buổi tối dài như vậy, vẫn có thể đánh răng thêm một lần nữa.

Bọn họ rõ ràng chỉ là tạm thời tạo ra ảo giác sống chung.

Nhưng đây có vẻ là sự giả dối rất có sức hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được muốn biến thành sự thật.

Vào khoảnh khắc không chắc chắn này, Trì Tuyết Diễm đột nhiên ý thức được, khác với trước đây, lúc chụp ảnh tấm biển quảng cáo gửi cho ba mẹ, cậu cái gì cũng không nghĩ tới.

Không suy nghĩ những người đang yêu nhau nên làm gì, không suy nghĩ nên nói những gì mới càng giống như bạn đời yêu thương nhau.

Chỉ đơn thuần làm chuyện này.

Cậu đứng lặng lẽ, càng nghĩ đến nhiều thứ hơn nữa.

Ngọn lửa màu cam ấm áp đang cháy trong lò sưởi bên ngoài phòng ngủ, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lách tách nhẹ nhàng, ánh sáng phản chiếu những hạt bụi trôi nổi trong không khí, trên bàn ăn từng bày rất nhiều hộp quà đựng những trái dâu đỏ hình thù kỳ quái, vị ngọt bình thường được lặp đi lặp lại tạo thành sự mới mẻ khác nhau mỗi ngày, khung cửa sổ là màu xanh lá cây thanh nhã, bên ngoài là mùa đông yên tĩnh.

Khung cảnh trong phòng giống như một bức tranh sơn dầu sống động, tỏa ra bầu không khí khiến người ta nghĩ đến sự vĩnh cửu.

Trì Tuyết Diễm chưa bao giờ tin vào vĩnh cữu, rất nhiều thứ đẹp đẽ cậu từng theo đuổi đều là những khoảnh khắc rực rỡ thoáng qua, cậu từ lâu đã quen với việc có một sự luân hồi nào đó xuất hiện lặp đi lặp lại trong cuộc sống: nảy sinh hứng thú với một thứ, chờ nó phát triển đến cực điểm, đạt được sung sướng đầy đủ, sau đó vứt bỏ khi đã tàn lụi.

Chính vì hoa hồng sẽ nhanh chóng héo úa, nên dáng vẻ khi nó nở rộ mới quý giá, những cái đẹp khiến người ta khó có thể quên nhất, thường đều đi kèm với sự tan vỡ không thể vãn hồi.

Trì Tuyết Diễm cũng không cho rằng, tương lai mình sẽ sinh ra ý nghĩ muốn chung sống phần đời còn lại với bất kỳ người nào.

Cậu vẫn cảm thấy ở chung với chính mình là niềm vui sướng độc nhất, bởi vì chỉ có chính mình mới hiểu rõ bản thân mình khó nắm bắt thế nào, mới biết được ly thủy tinh đặt ở đâu là thuận tay nhất.

Nhưng giờ phút này, cậu lại bỗng nhiên cảm thấy, ly nước đặt sai vị trí thật ra không quan trọng, thậm chí còn tốt đẹp hơn, là sự tốt đẹp thoải mái hoàn toàn khác biệt so với lúc ở một mình.

Nếu như, với người trước mắt này mà nói.

Nếu cậu không cẩn thận làm vỡ cái ly, thì Hạ Kiều sẽ nói gì?

Cậu đoán, Hạ Kiều hẳn là sẽ không tức giận hay trách cứ, mà sẽ chủ động đi lấy dụng cụ dọn dẹp.

Khi thu dọn mảnh thuỷ tinh vỡ, anh sẽ lẩm bẩm nói về chuyện an toàn giống như Hàn Chân Chân ư? Hay là oán giận vì bị giật mình giống như Trì Trung Nguyên?

Trì Tuyết Diễm đại khái có thể đoán được phản ứng của anh, nhưng làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được chi tiết cụ thể.

Đó là phải dựa vào từng ngày bình đạm kéo dài, mới có thể lấp đầy khoảng trống từng chút từng chút một.

Chung sống với nhau, một cuộc sống chân thật và bình thường.

Bất kể thế nào — Trì Tuyết Diễm nghĩ — cậu cũng sẽ lôi kéo anh cùng nhau đi mua một vài cái ly mới, khi Hạ Kiều dọn dẹp xong các mảnh thủy tinh nhỏ.

Có lẽ là một cái, hoặc có lẽ rất nhiều cái.

Cậu không biết những loại ly nào cậu sẽ chọn vào lúc đó.

Cũng không biết lúc đó Hạ Kiều rốt cuộc sẽ nói gì và làm gì.

Nhưng cậu đang tưởng tượng về những thứ bí ẩn đẹp đẽ trôi dạt trong gió đó.

Cho dù mối quan hệ này ngắn ngủi hay kéo dài, kết thúc là tan vỡ, hay vĩnh cửu.

Cậu không chắc chắn, cũng không quan trọng.

Trì Tuyết Diễm vẫn không rõ ràng lắm phải phán đoán chính xác tình yêu xuất hiện như thế nào.

Cậu chỉ là tưởng tượng lan man ra một cảnh tượng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra: ly thuỷ tinh vỡ tan trên sàn nhà, Hạ Kiều đang nghiêm túc thu dọn các mảnh vỡ, cậu lập tức muốn đi chọn những chiếc ly mới.

Tình yêu giống như một trò chơi có thể mang lại ý nghĩa rực rỡ cho những kỷ niệm bình thường.

Trong một khoảnh khắc cực ngắn ngủi, quá khứ, hiện tại và tương lai đột nhiên đan xen với nhau, làm cho không gian có giới hạn này thoáng chốc kéo dài thành một đại dương vô tận, trên mặt biển mùa hè lấp lánh, cậu ngồi giữa chiếc thuyền, nhìn gió biển thổi tới ngọn lửa cực kỳ đẹp.

Đó là ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi, cơn gió lồng lộng màu cam.

Cơn gió nhẹ nhàng đưa đến giọng nói ôn hòa dễ nghe của người bên cạnh.

Hạ Kiều thấy cậu đứng đối diện chiếc giường bất động, im lặng thật lâu, liền hỏi cậu: “Sao vậy?”

Bị anh gọi tỉnh lại, Trì Tuyết Diễm mới chớp chớp mắt, giống như giật mình thu hồi suy nghĩ.

“Tôi đang mất tập trung.”

Câu trả lời của cậu luôn luôn dứt khoát.

Cho nên Hạ Kiều nghiêm túc hỏi tiếp: “Đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Đang nghĩ về biển xanh, du thuyền màu trắng, và ba ly rượu vang bị sóng biển lắc rơi vỡ tan nát.”

Suy nghĩ của cậu cứ hay phiêu lãng bất định.

Ví dụ như chẳng có lý do gì lại nhớ tới ngày cùng người bạn thất tình đi câu cá.

Hạ Kiều không mở miệng hỏi nữa, bởi vì anh biết Trì Tuyết Diễm còn chưa nói xong.

Anh nhìn chăm chú vào người yêu đối diện bị ánh mặt trời bao phủ, mọi thứ vào buổi sáng đặc biệt trong suốt rõ ràng, có thể nhìn thấy ánh sáng vàng rực rỡ neo đậu trên mái tóc rực rỡ chói mắt.

“Còn có, anh gọi điện thoại cho tôi.”

Trì Tuyết Diễm nói đến đây, bỗng dưng cười rộ lên, tất cả ánh mặt trời quanh người đều biến mất.

“Vào phút cuối cùng nói lời tạm biệt, tôi nói với anh, ngày mai gặp, và anh cũng nói với tôi câu nói giống vậy. “

Ký ức từ từ chảy xuôi, Hạ Kiều làm như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu sắc nét của chính mình, trong ánh mắt trong suốt của cậu.

Là hình ảnh phản chiếu duy nhất trong đó.

Trong phòng ngủ chính chưa bao giờ sống cùng nhau, người có hình ảnh phản chiếu trong mắt giọng điệu nhẹ bẫng, chăm chú nhìn anh.

“Không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy ngày đó rất đẹp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK