• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói trầm ổn từ tính tuôn ra trong góc quán cà phê, đợi đến khi người đàn ông cuối cùng cũng nói xong, bầu không khí rơi vào sự im lặng vi diệu trong giây lát.

Trì Tuyết Diễm nghiêng đầu, trên chiếc khuyên tai màu đen toả ra một tia sáng chuyển động, đó là chiếc khuyên tai có hình dạng bông tuyết nhỏ nhắn tinh xảo, cùng với biểu cảm khó tin nở rộ trong mắt cậu.

Một hồi lâu sau, cậu gần như tiêu hóa xong những lời nói này của đối phương, mới nghĩ đến một điều gì đó, hỏi ra một câu với đối tượng xem mắt tuyệt vời: “Vậy kết cục của tôi là gì?”

Vẻ mặt luôn nghiêm trang của đối phương, cuối cùng cũng xuất hiện vài phần ngập ngừng.

Anh ta lảng tránh ánh mắt của Trì Tuyết Diễm, mang theo một cảm xúc bất an sinh ra bởi vì sự thuần hậu thiện lương, thấp giọng nói: “Kết cục không tốt lắm.”

Người đàn ông mặc một bộ âu phục cắt may phù hợp, chất vải cao cấp, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ danh tiếng khuất một nửa dưới ống tay áo, tư thái cả người hiện ra vẻ giáo dưỡng tốt, nhưng không tỏ ra kiêu ngạo, khiến cho Trì Tuyết Diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sinh ra ấn tượng đẹp trai ôn hòa, ngây thơ thân thiện, cộng thêm vẻ tẻ nhạt mà liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Bây giờ, vẻ tẻ nhạt này đã biến mất.

Anh ta trả lời uyển chuyển, Trì Tuyết Diễm lại thấy hứng thú, chủ động truy vấn: “Là phá sản, đám đông xa lánh, hay là chết?”

Trì Tuyết Diễm nghĩ, nhân vật phản diện trong tiểu thuyết bình thường, đơn giản là mấy loại kết cục này.

Người đàn ông nhíu đôi lông mày rậm, vài giây sau thẳng thắn nói: “Những điều cậu nói đó đều có. “

Chính là chết đi sau khi không còn thứ gì.

Có vẻ như nhân vật phản diện này đủ xấu.

Nói với người khác những lời gần như nguyền rủa như vậy, khá là xúc phạm, vì vậy ánh mắt của người đàn ông dời ra khỏi cốc cà phê, cố gắng quan sát phản ứng của Trì Tuyết Diễm.

Ngoài dự đoán của anh chính là, đối tượng xem mắt có mái tóc đỏ chói mắt cũng không có chút dấu hiệu nào của sự tức giận, trái lại cậu mỉm cười, trong ánh mắt thậm chí toát ra vài tia hứng thú.

“Tôi làm gì trong cuốn tiểu thuyết?” Cậu hỏi, “Nghề nghiệp là gì?”

Đối với câu hỏi này, người đàn ông hơi bất ngờ: “Cậu làm việc trong một công ty gia đình, nhưng không thường xuyên tới đó.”

Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, phiên dịch chính xác nói: “Tức là phú nhị đại không có việc gì làm chỉ biết yêu đương… Vậy thì, trước đó thì sao? Tôi làm việc ở đâu?”

Giống như đang chơi trò chơi suy đoán, cậu chủ động nhắc nhở một câu: “Tôi vừa tan tầm liền tới đây, là loại công việc chính thức không liên quan đến gia đình, sáng chín chiều năm.”

Cậu và mẹ đều cảm thấy rất thú vị khi thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của người lạ khi nghe thấy nghề nghiệp của mình, cho nên cũng không đặc biệt thông báo cho đối tượng xem mắt biết nghề nghiệp hiện tại của bản thân.

Đối phương rõ ràng sững người, một lát sau trả lời: “Tôi không biết, trong sách không viết.”

Trì Tuyết Diễm liền cười lắc đầu, trêu chọc nói: “Tôi cảm thấy có thể là anh đã xem sách lậu.”

Loại tiểu thuyết nào để cho một nha sĩ trẻ em là nhân vật phản diện chứ?

Khí chất hoàn toàn không đúng, đổi thành bác sĩ phẫu thuật nghe còn tàm tạm.

Sau khi cười xong, Trì Tuyết Diễm hắng giọng, nghiêm túc nói: “Hạ tiên sinh, thật ra bây giờ tôi rất muốn hẹn anh ăn tối, quán lẩu đối diện kia hương vị rất ngon.”

Cậu liếc nhìn bảng hiệu nhà hàng lẩu đầy màu sắc bên kia đường, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Nhưng tôi tôn trọng suy nghĩ của anh, không lãng phí thời gian của anh, hơn nữa tôi có lịch trình khác.”

“Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi rất thích câu chuyện vừa rồi của anh, hai tách cà phê này cứ tính cho tôi.”

Không đợi đối phương phản ứng lại, Trì Tuyết Diễm phất tay gọi nhân viên phục vụ trả tiền, thuận miệng nói: “Cứ dùng lý do tính cách không hợp đi, anh có thể nói với bác trai bác gái là vấn đề của tôi, không coi ai vào mắt, không lễ phép gì đó, tùy anh chọn, đều được hết.”

Thuần thục sắp xếp xong kết quả buổi xem mắt này, cậu lắc lắc di động, cười nói: “Thêm bạn tốt chứ? Nhỡ đâu anh cần đối phó toàn diện hơn, tôi có thể phối hợp.”

Sau khi khựng lại một tích tắc, người đàn ông ngồi đối diện gật đầu, không nói gì thêm, cũng mở điện thoại di động của mình: “Được, cảm ơn cậu.”

Trong danh sách trò chuyện tràn ngập tin nhắn chưa đọc của Trì Tuyết Diễm, rất nhanh có thêm một người bạn tốt, cùng với một câu chào hỏi quy củ đến không thể quy củ hơn.

[Tôi là Hạ Kiều.]

Hạ Kiều là đối tượng xem mắt thứ mười một Trì Tuyết Diễm gặp gỡ.

Cũng là người khiến Trì Tuyết Diễm ấn tượng sâu sắc nhất cho đến nay.

Dù sao đối với người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt mà nghiêm túc nói mình là người xuyên không, hẳn là rất hiếm thấy.

Theo cách nói của Hạ Kiều, thế giới bọn họ đang sống hiện giờ là một quyển tiểu thuyết đam mỹ, nhân vật chính là người khác, Trì Tuyết Diễm chỉ là một nhân vật phụ, cậu đơn phương thích nhân vật chính công Lục Tư Dực, vì thế không từ thủ đoạn định ra hôn ước, về sau càng lúc càng cố chấp trong tình yêu đơn phương vô vọng, làm rất nhiều chuyện xấu xa cản trở hai nhân vật chính thật lòng yêu nhau, là nhân vật phản diện ác độc xứng đáng, cuối cùng nghênh đón kết cục bi thảm.

Mà Hạ Kiều là người ngoài xuyên vào trong sách, bởi vậy biết được cốt truyện, anh ta không đành lòng nhìn thấy Trì Tuyết Diễm lúc này vẫn chưa quen biết Lục Tư Dực phải rơi vào kết cục này, cho nên đề nghị cùng cậu hợp tác kết hôn để tránh đi kịch tính, dù sao anh ta cũng là một thẳng nam cuồng công việc chỉ muốn lợi dụng thông tin trong sách để phát triển sự nghiệp và mang lại lợi ích cho mọi người.

Từng vòng logic đan xen, nghe như có thể tự trở nên hợp lý.

Đáng tiếc bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng những lời này, đương nhiên bao gồm cả Trì Tuyết Diễm.

Sau nỗi khiếp sợ ban đầu, cậu nghe xong, mới dần dần hiểu được ý đồ của Hạ Kiều.

Lấy tiến làm lùi, dùng các triệu chứng tâm thần phân liệt điển hình để dọa lui đối tượng xem mắt.

Cao thủ.

Cùng là kẻ xui xẻo bị ép tham gia xem mắt, cậu không khỏi sinh ra vài phần thương cảm đối với Hạ Kiều – người có một lỗ thủng to trong não, cùng với một chút xíu tiếc nuối.

Nghiêm túc kể câu chuyện xuyên sách kỳ lạ cho một người trưởng thành, có thể khó khăn hơn nhiều so với kể cho trẻ em những câu chuyện về nàng tiên cá.

Nếu như sớm biết Hạ Kiều với vẻ ngoài tẻ nhạt lại là người có tính tình kỳ quái mồm mép lanh lợi thế này, thì Trì Tuyết Diễm sẽ không muốn nhanh chóng kết thúc buổi xem mắt này như vậy, kết bạn thoải mái tán gẫu cũng không tệ, nói không chừng lát nữa còn có thể cùng nhau đi họp mặt chơi.

Cà phê trong tách chỉ cạn đi một chút so với lúc mới bưng lên, Trì Tuyết Diễm cuối cùng uống một ngụm, chính thức đứng dậy, tạm biệt người đàn ông dường như còn đang ngẩn người ở đối diện.

“Nói chuyện phiếm với anh rất vui.” Cậu nói một cách tự nhiên, “Tôi đi trước, tạm biệt.”

Hạ Kiều ngước mắt nhìn cậu, đáp: “Tạm biệt.”

Lúc đi ra ngoài, Trì Tuyết Diễm mở trang cá nhân của Hạ Kiều trên điện thoại di động, theo thói quen thêm ghi chú cho cậu: Tiểu Thập Nhất.

Đối tượng xem mắt thứ mười một, cho nên là Tiểu Thập Nhất.

Nhớ nhiều tên quá mệt mỏi, đánh số tương đối dễ nhận ra hơn.

Hơn nữa con số này nghe có vẻ rất đáng yêu, cậu thích biệt danh bắt đầu bằng chữ TIỂU.

Vì thế trong khoảnh khắc lướt qua nhau, Hạ Kiều có chút ngẩn người trong tích tắc nhìn thấy ánh mặt trời đang loang rộng trên mái tóc màu đỏ đó, phác họa ra đường nét lập thể trên sườn mặt trắng nõn, trong quầng sáng rực rỡ, ánh mắt Trì Tuyết Diễm cùng với đầu ngón tay tùy ý di chuyển trên màn hình, không biết nhìn thấy được cái gì, khóe môi màu nhạt hơi cong lên, hình như có tiếng cười rất khẽ hoà với hương cà phê tràn ngập trong phòng.

Đó là một ấn tượng đặc biệt mạnh mẽ.

Phía sau truyền đến tiếng đóng mở cửa của quán cà phê, Hạ Kiều theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo bóng lưng với màu tóc chói mắt kia ngồi vào chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bích, ngay sau đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, trước mắt cũng chỉ còn lại tấm biển màu đỏ thẫm của quán lẩu đối diện.

Anh xuất thần nhìn tấm bảng hiệu kia, không biết qua bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại di động vang lên.

Người gọi là Hạ Tiêu.

Hạ Kiều thu hồi tâm trí, sau khi nhận điện thoại chủ động chào hỏi: “Anh.”

Trong loa truyền đến giọng nói ôn hoà của Hạ Tiêu: “Trò chuyện xong chưa? Thế nào rồi?”

“Không hợp lắm.”

Giọng Hạ Kiều trong trẻo rõ ràng, lộ ra vài phần áy náy, nhưng vẻ ấm áp trên gương mặt anh lại dần dần phai đi, so với vừa rồi giống như hai người khác nhau.

Hạ Tiêu ân cần hỏi: “Vì sao? Em không hài lòng với cậu ấy hả?”

Hạ Kiều mặt không gợn sóng sử dụng một loại giọng điệu có chút ảo nảo: “Không phải, Trì tiên sinh rất tốt, là vấn đề của em, đối với cậu ấy mà nói, có thể em quá tẻ nhạt.”

Nhân viên phục vụ đi ngang qua bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kỳ lạ với âm thanh và hình ảnh không đồng bộ này.

Hạ Kiều đối với việc này cũng không thèm để ý, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Anh trai ở đầu dây bên kia cười: “Sao em lại nghĩ vậy? Là cậu ta nói à?”

“Không phải, là em tự nghĩ như vậy.” Hạ Kiều tận tâm tận lực đóng vai một đứa em trai ngốc lớn lên trong nhà kính, mặc dù có buồn bã cũng rất ngắn, “Đúng rồi, vừa nãy em nhìn thấy một chiếc xe mới kiểu dáng đặc biệt ngầu.”

Là một người xuyên sách mới đến còn đang trong thời kỳ thăm dò, anh dự định tạm thời duy trì thiết lập cá nhân của nguyên chủ trước.

Anh trai cùng cha khác mẹ Hạ Tiêu luôn muốn gì chiều nấy với anh: “Cuối tuần anh sẽ cùng em đi chọn màu. “

“Cám ơn anh.” Hạ Kiều hưng phấn, thở dài, “Nhưng ba sẽ lại nói em tiêu tiền bừa bãi…”

“Không đâu.” Hạ Tiêu cười nói, “Đừng nói với ba là được rồi, đây là anh tặng cho em.”

Trong bầu không khí anh em thân ái, hai người tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh hàng ngày, sau đó Hạ Tiêu lại chuyển đề tài sang buổi xem mắt này.

“Sau này còn muốn gặp lại Trì tiên sinh không?” Hạ Tiêu vô cùng kiên nhẫn, “Cậu ấy là một người đặc biệt, anh cảm thấy các em rất thích hợp.”

“Phải không?” Hạ Kiều tỏ vẻ hơi do dự, “Em không biết nữa…. Sau này lại nói đi.”

Trì Tuyết Diễm đã cự tuyệt đề nghị hợp tác kết hôn, bởi vậy Hạ Kiều quyết định chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra, rồi tính tiếp.

Anh đưa ra đề nghị này, một mặt đích thật là không đành lòng nhìn thấy Trì Tuyết Diễm lúc này còn rất bình thường phải rơi vào kết cục bi thảm, mặt khác cũng là muốn nhân cơ hội này đem vị phản diện nguy hiểm này sớm giữ yên ở một khoảng cách an toàn không can thiệp lẫn nhau, biến bị động thành chủ động.

Hạ Tiêu rất có chừng mực: “Được, vậy các em trước tiên thử gặp riêng xem sao.”

Trong ống loa của điện thoại di động truyền ra thanh âm nhu hòa của anh trai, ở bên cạnh tách cà phê sứ trắng lặng lẽ nằm đó, nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên tay cầm đã sớm biến mất, Hạ Kiều không khỏi nhớ lại mái tóc đỏ cực kỳ nóng rực kia.

Cho nên, vị phản diện độc ác đặc biệt này, hiện tại rốt cuộc là làm nghề gì?

Trì Tuyết Diễm trong sách sau khi quen biết Lục Tư Dực, gần như buông bỏ tất cả những sở thích khác, cũng không đề cập tới trước kia cậu đang làm cái gì.

Hạ Kiều không hiểu sao sinh ra vài phần tò mò, trong một khoảnh khắc nào đó, thậm chí muốn mở miệng hỏi Hạ Tiêu – người đã sắp xếp lần xem mắt này.

Chịu đựng cái nóng bức mùa hè lan tràn bên ngoài cửa sổ, anh kết thúc cuộc gọi, thuận tay nới lỏng cà vạt, tháo nút áo sơ mi trên cùng, sau khi thoát khỏi sự gò bó chật chội, tiếp theo đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ nữa.

Không nên tò mò về nhân vật phản diện, đó là một điều nguy hiểm.

Điện thoại di động đặt trên mặt bàn nhẹ nhàng rung lên hai tiếng.

Hạ Kiều cúi đầu nhìn lại.

[Trì Tuyết Diễm: Đúng rồi, vừa rồi quên nói cho anh biết.]

[Trì Tuyết Diễm: Anh chăm sóc răng miệng rất tốt đó.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK