• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiếng sóng điện hơi bị nhiễu, người đối diện dừng lại một chút trước khi trả lời: “Chào buổi sáng.”

Vẻ mặt nhìn qua khung cửa sổ, vẫn luôn ôn hòa trước sau như một.

Trì Tuyết Diễm đã có được đáp án cho vấn đề của mình, cảm ơn Hạ Kiều vì đã vô cùng phối hợp, sau đó dứt khoát lưu loát nói lời tạm biệt: “Có bệnh nhân đến, gặp lại sau.”

Cậu tạm thời chưa quyết định tối nay sẽ về nhà nào ngủ, vì vậy không phải là hẹn gặp lại vào buổi tối.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trì Tuyết Diễm buông xuống tình tiết thú vị trong cuộc sống hàng ngày này, xoay người lại lao vào công việc bận rộn.

Nhưng lần này gặp lại cực kỳ nhanh.

Gần giờ trưa, cậu vừa tiễn một bệnh nhân nhỏ, vốn định dành thời gian gọi đồ ăn giao đến, nhưng lại thấy tin nhắn Hạ Kiều gửi tới cách đó không lâu.

[Tiểu Thập Nhất: Buổi trưa có rảnh không? ]

[Tiểu Thập Nhất: Diệp Kình đi công tác trở về tìm tôi nói chuyện, sau khi biết cậu làm việc ở toà nhà đối diện, muốn mời cậu cùng nhau ăn bữa cơm trưa đơn giản, bày tỏ lòng biết ơn. ]

Trì Tuyết Diễm theo đó nhớ lại bóng dáng thê thảm ngồi trong cửa hàng tiện lợi vào đêm mưa bão.

Sau đó, công ty của Diệp Kình nhận được đầu tư từ tập đoàn Vạn Gia, sự nghiệp vốn gặp chuyện đứt gãy nguồn vốn suýt nữa sụp đổ đã hồi sinh một lần nữa, cùng với cơ hội lớn hơn.

Đúng như dự đoán của Hạ Kiều, Hạ Hoài Lễ kêu anh làm đại diện nhà đầu tư, tiếp xúc với Diệp Kình nhiều hơn, vừa là giám sát, vừa là học hỏi.

Anh thực sự đã trở thành một nhà tư bản đạo mạo trang nghiêm.

Về phần chi tiết cụ thể, thì Trì Tuyết Diễm không rõ lắm.

Đây là chuyện riêng của Hạ Kiều, không liên quan gì tới cậu, đối phương không chủ động nói, cậu đương nhiên sẽ không hỏi.

Sau đó cậu chỉ gặp Diệp Kình một lần trong đám cưới, bởi vì khách mời rất đông, chỉ hàn huyên vài câu.

Diệp Kình đại khái là cảm thấy chưa biểu đạt đầy đủ lòng biết ơn với cậu.

Dù sao, nhìn vào biểu hiện đêm hôm đó, tuy rằng cuối cùng người góp vốn là phía Hạ Kiều, nhưng người thuận miệng nhắc tới chuyện muốn đầu tư là cậu.

Cậu là nguồn gốc của sự đảo ngược số phận.

Nghĩ tới đây, Trì Tuyết Diễm sảng khoái trả lời đồng ý.

Dù sao mỗi ngày chọn đồ ăn giao tới cũng là một chuyện phiền phức, đúng lúc hôm nay có thể lười biếng.

Hạ Kiều nhanh chóng trả lời.

[Tiểu Thập Nhất: Nhà hàng ở số 26 đường Lá Phong, ra khỏi phòng khám rẽ phải, đi bộ ba phút là tới, cậu có thể tới bất cứ lúc nào. ]

Hạ Kiều biết cậu không muốn phá hỏng những ngày tháng bình yên ở phòng khám, cho nên không đề nghị tới đón cậu.

Nhà hàng gần đó cũng phù hợp với khẩu vị của cậu.

Trì Tuyết Diễm cực kỳ hài lòng đối với kiểu ăn ý không cần nhiều lời này.

Chỉ là cậu bỗng nhiên nhận ra, biệt danh hiển thị trên đầu khung chat này, hình như trở nên kỳ cục.

Đây là số thứ tự dành cho đối tượng xem mắt, không nên dùng cho đối tượng kết hôn.

Nhưng họ lại không phải thực sự yêu nhau, mà là một cuộc hôn nhân thỏa thuận.

Cho nên đặt tên là ông xã này nọ làm ra vẻ thân mật, sẽ khiến cho cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Mà cậu từ trước tới nay đều là trực tiếp gọi tên đầy đủ của đối phương, không có xưng hô gì đặc biệt.

Nếu như bị ba mẹ bất ngờ nhìn thấy biệt danh trên khung chat, “Hạ Kiều” quy củ như thế, chắc hẳn càng kỳ lạ hơn so với “Tiểu Thập Nhất” không biết rõ ý nghĩa.

Dù sao trong danh sách bạn tốt của cậu cũng không có đội quân đánh số từ một đến mười một, trong tất cả đối tượng xem mắt chất lượng cao mà Hàn Chân Chân đã lựa chọn kỹ càng, cuối cùng khiến cậu quyết định trao đổi phương thức liên lạc, chỉ có ba người.

Một là Hạ Kiều đã chân chính kết hôn, một là Nhậm Tuyên trở thành bạn bè.

Còn có một người, sau khi biết được tin tức về cuộc hôn nhân của cậu từ trưởng bối, đã đau khổ gửi một đống tin nhắn tới hỏi tại sao không mời hắn tham gia hôn lễ, hại hắn bỏ lỡ cơ hội cướp hôn trước mặt mọi người.

…… Rõ ràng, đây chính là nguyên nhân Trì Tuyết Diễm không mời hắn.

Nha sĩ nghỉ ngơi một chút nhìn chằm chằm vào màn hình, suy nghĩ miên man, còn chưa nghĩ ra biệt danh gì mới, thì ở cửa truyền đến tiếng nói chuyện, bệnh nhân tiếp theo lại tới.

Cậu đành phải đặt điện thoại xuống.

Đợi toàn bộ công việc buổi sáng chấm dứt, Trì Tuyết Diễm thay quần áo đi xuống lầu.

Rẽ phải đi bộ ba phút để đến nhà hàng.

Đã sớm có nhân viên phục vụ chờ ở cửa, lễ phép dẫn cậu đi vào trong.

Trì Tuyết Diễm vừa vào phòng riêng, Diệp Kình ngồi đối diện cửa đang nói chuyện với Hạ Kiều, thấy thế lập tức đứng dậy, chào hỏi cậu.

Người khởi nghiệp đã từng đi tới hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, cho dù lúc này thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, râu ria lởm chởm, nhưng trong ánh mắt lộ ra tinh thần phấn chấn hoàn toàn khác biệt, khiến cho trong lòng Trì Tuyết Diễm sinh ra vài phần cảm khái khó tả.

Hạ Kiều đưa lưng về phía cậu cũng quay đầu nhìn lại ngay sau đó.

Bên ngoài cửa sổ căn phòng tình cờ có trồng cây phong được đặt tên cho con đường, che chắn tầm nhìn người qua lại, trong không khí đã xen lẫn cảm giác mát mẻ của mùa thu, một đám lá xanh rung rinh trong gió, lặng yên không một tiếng động nhuộm lên chút sắc đỏ đầu tiên.

Phía bên kia của khung cửa sổ thủy tinh sát đất, ánh mắt Hạ Kiều nhìn về phía cậu, ôn nhu nóng bỏng như mọi khi.

Trì Tuyết Diễm đã rất quen thuộc với ánh mắt thường xuyên xuất hiện trước mặt người ngoài này.

Nhưng dường như lại có thêm một vài cảm xúc mà cậu không thể hiểu được.

Có lẽ là ảnh hưởng của ánh sáng.

Cậu không suy nghĩ nhiều, vừa cười nói chuyện với Diệp Kình, vừa ngồi xuống bên cạnh Hạ Kiều.

Động tác của người yêu chu đáo tự nhiên gắp thức ăn cho cậu.

Màu đỏ rực rỡ nồng đậm, bắt đầu nhen nhóm từ ngoài rìa, chậm rãi chiếm trọn trái tim của chiếc lá phong xanh.

Hàng cây phong trồng dọc suốt con đường dài, lặng lẽ phản chiếu sự xuất hiện của mùa thu.

Lúc ăn cơm không khí thoải mái, Diệp Kình không bàn bạc công việc với Hạ Kiều nữa, chỉ tán gẫu cùng hai người, còn thuận tiện thêm bạn tốt với Trì Tuyết Diễm.

Từ trạng thái tinh thần phấn chấn của anh ta, Trì Tuyết Diễm nhìn ra được công ty phát triển rất thuận lợi.

Đề tài công việc duy nhất Diệp Kình nhắc tới, là về cái tên mới vẫn chưa được quyết định của ứng dụng di động kia.

“Sau đó phải cập nhật một phiên bản chính thức, cơ bản tương đương với việc logic sử dụng hoàn toàn mới, tôi muốn cho người dùng một ấn tượng mới, hơn nữa, quả thật tôi cũng không muốn dùng cái tên ban đầu.”

Đó là tên của người bạn đồng hành cũ, người đột nhiên rời đi sau khi xây dựng một phiên bản bắt chước, lúc nào cũng gợi nhớ đến sự phản bội.

Nghĩ đến đây, trong giọng Diệp Kình có vài phần phức tạp, nhưng càng nhiều hơn là kỳ vọng về tương lai: “Các anh có đề nghị gì về cái tên không?”

Hạ Kiều rất tự nhiên hỏi ý kiến người bên cạnh trước: “Em có thích cái tên nào không?”

Trì Tuyết Diễm nghiêm túc suy nghĩ một lát.

Cây phong bên ngoài cửa sổ làm cho cậu nhớ lại thời thơ ấu đầy màu sắc vẫn còn sắc nét.

Khi đó công việc kinh doanh của Trì Trung Nguyên và Hàn Chân Chân vừa phát triển, áp lực mỗi ngày rất lớn, cho nên có một dạo rất ham mê xem phim võ hiệp trong lúc nghỉ ngơi để giải toả áp lực.

Trì Tuyết Diễm năm sáu tuổi, mỗi ngày nhìn người trên TV tiêu sái bay tới bay lui, rốt cục nhịn không được mở miệng, nói cậu muốn học võ thuật cùng với ba mẹ.

Cậu cảm thấy, nếu ông già Noel có thể lặng lẽ đặt món quà ở đầu giường cậu trong đêm tuyết rơi, vậy thì con người chắc chắn cũng có thể nhẹ nhàng bay qua vách núi.

Hơn nữa ba là người có thân thủ lợi hại nhất mà cậu từng gặp, trực tiếp khiến cho lưu manh côn đồ trong vòng chu vi vài dặm của tiểu khu hoàn toàn tuyệt tích.

Hàng xóm vì vậy thỉnh thoảng đưa trái cây và đồ ngọt đến nhà cậu, tất cả đều được cậu và ba chia nhau, sau đó mẹ sẽ thở dài mỗi tay túm lấy lỗ tai của một người, cùng kéo vào phòng vệ sinh súc miệng đánh răng.

Mẹ đứng thứ hai, bởi vì mẹ là một học sinh do ba dạy ra.

Cậu là đứa con do người đứng nhất và đứng nhì sinh ra, hẳn là có thể đứng thứ ba

Hai vợ chồng đang xem phim võ hiệp liếc nhau, cười tủm tỉm đáp ứng yêu cầu ngây ngô của con trai.

Ngay sau đó, sự nghiệp tập võ của Trì Tuyết Diễm bắt đầu từ bước đứng tấn.

Thứ hai đứng tấn, thứ sáu đứng tấn, chủ nhật tiếp đó vẫn là đứng tấn.

Cậu khao khát bầu trời tự do vô hạn trong tương lai, vì vậy cậu đã cố gắng hết sức để hoàn thành việc huấn luyện nhàm chán do ba mẹ sắp xếp.

Ba nghiêm túc nói: “Con phải tưởng tượng mình như một cái cây, một cái cây cắm rễ sâu trong lòng đất để hấp thụ chất dinh dưỡng, không được lộn xộn!”

Mẹ ở một bên liên tục gật đầu, nhưng không biết vì sao, trên mặt luôn tràn đầy nụ cười không dứt.

Lá phong trên cây bay lả tả xuống, dệt thành một tấm thảm đỏ thẫm mềm mại, cho đứa nhỏ đang nghiêm túc đứng tấn trong sân.

Về sau, Trì Tuyết Diễm đương nhiên không học được cách dùng khinh công bay qua vách núi, nhưng trở thành người lợi hại nhất trong mỗi ngôi trường mình học.

Nhưng Trì Tuyết Diễm cũng không đánh nhau với bạn học, chỉ từng đánh những tên côn đồ gặp phải trong hẻm nhỏ.

Cậu đồng thời cũng là sinh viên hàng đầu quanh năm xếp hạng nhất.

Nhưng cậu không chơi với những học sinh có thành tích tốt khác, cũng không chơi với học sinh thích đánh nhau, cậu cảm thấy chơi với bản thân mình là thú vị nhất.

Tuy nhiên, bàn làm việc thường xuyên đầy kín những bức thư tình và những bữa sáng do những người khác nhau gửi cho cậu.

Bắt đầu từ đó, Trì Tuyết Diễm cũng phát hiện ra mình không thích con gái.

Hạ Kiều làm sao xác định bản thân không thích con trai nhỉ?

Ngoài cửa sổ, có những chiếc lá phong bị thổi bay, rơi chầm chậm lên vỉa hè.

Ký ức về mùa thu của cậu lại đầy lên một chút.

Trên con đường Lá Phong, phong cảnh không rõ ràng nhìn qua hai lớp kính.

Sau khi một giây xuất thần ngắn ngủi, Trì Tuyết Diễm thu lại suy nghĩ, khẽ nói: “Ba cái cây.”

Cậu không nói về lai lịch của cái tên, bởi vì không cần phải chia sẻ quá khứ, chỉ cần trả lời ngắn gọn câu hỏi của Hạ Kiều: “Em thích cái tên này.”

Trong phòng riêng đầu thu có ba người, trong cửa hàng tiện lợi cuối hè cũng có ba người.

Diệp Kình hiển nhiên hiểu lầm đối tượng ám chỉ của con số này, ánh mắt sáng ngời: “Cái tên này hay, có ngụ ý, hình ảnh cái cây rất tốt, có thể truyền cho người dùng một loại ấn tượng tiềm ẩn vững chắc đáng tin cậy, khí chất cũng có vẻ tươi mát trung tính…”

Đây là cái tên do Trì Tuyết Diễm đặt, Hạ Kiều chắc chắn không có ý kiến gì khác.

Tên mới được quyết định như vậy.

Ăn xong bữa trưa đơn giản này, ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.

Diệp Kình gọi xe, Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều lịch sự đứng chờ xe với anh ta.

Trong thời gian chờ đợi, Hạ Kiều mở miệng hỏi cậu: “Hôm nay có muốn nghỉ trưa trong văn phòng của anh không?”

Trì Tuyết Diễm vốn định trực tiếp trở về phòng khám.

Nhưng lúc này có mặt Diệp Kình, hơn nữa chiếc giường lớn trong phòng nghỉ thoạt nhìn rất thoải mái, cho nên cậu gật gật đầu: “Đừng quên gọi em thức dậy.”

Diệp Kình mang theo vẻ mặt ăn no thức ăn cho chó, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, lên xe rời đi.

Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều sóng vai đi qua từng gốc cây phong, cho đến khi đi vào tòa nhà văn phòng, trước khi các nhân viên nhìn qua, đã nắm tay nhau.

Vào phòng nghỉ ấm áp, cậu cho rằng hôm nay sẽ ngủ một giấc ngủ trưa ngon nhất.

Kết quả trên thực tế, ngược lại cậu không thể ngủ được.

Lần đầu tiên ngủ trưa trên giường một cách nghiêm túc vào ngày làm việc, có chút không quen lắm.

Trì Tuyết Diễm nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nhắm mắt ngây người một lát, quyết định không miễn cưỡng bản thân nữa.

Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị trở lại phòng khám luôn.

Hạ Kiều ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy động tĩnh, trước tiên nhìn lại: “Ngủ không được sao?”

“Không quen lắm.” Trì Tuyết Diễm thuận miệng nói đùa, “Có thể cần phải nghe kể chút chuyện trước khi đi ngủ.”

Học sinh giỏi Hạ Kiều luôn cẩn thận tỉ mỉ, lại coi là thật.

Trong tay Hạ Kiều đang cầm báo cáo Diệp Kình đưa tới, nghe vậy giơ giơ lên về phía cậu: “Nghe quy hoạch dự án có thể gây buồn ngủ hơn không?”

Trì Tuyết Diễm dừng bước chân đi ra ngoài.

Cậu không thể không mỉm cười: “Chắc là được.”

Không giống như Hạ Kiều thích xem tin tức, mỗi lần cậu nghe những thứ nghiêm túc quy củ thế này, sẽ thất thần, sau đó buồn ngủ.

Hạ Kiều dựa vào cửa phòng nghỉ, tùy ý trò chuyện với anh về kế hoạch tương lai của công ty Diệp Kình.

Trì Tuyết Diễm lúc đầu nghe rất nghiêm túc, bởi vì hạng mục này ít nhất trên danh nghĩa có liên quan đến cậu, lúc sau quả nhiên nghe buồn ngủ.

Nhưng giống như lý tưởng mà Hạ Kiều nói lúc ban đầu, đây không chỉ là một kế hoạch có giá trị thương mại, mà còn có lợi cho xã hội.

Bắt đầu từ một ứng dụng mua sắm trực tuyến tương đối bình thường, thông qua các điểm sáng tạo tương tự như mua sắm có định hướng, dần dần thiết lập một chuỗi cung ứng quy mô lớn, hiện nay có thể mượn sức từ chuỗi cung ứng thực phẩm và đồ uống hiện có của Tập đoàn Vạn Gia, trong tương lai cũng có thể hợp tác với chính phủ, điều chỉnh việc phân phối các nguồn lực đang phân bổ không đồng đều giữa các khu vực.

Hãy để tất cả mọi thứ đi đúng hướng, tạm biệt việc bị bỏ quên đến hư hỏng.

Dưới ý tưởng tốt đẹp này, cùng với tác dụng của những từ ngữ chuyên ngành khô khan, Trì Tuyết Diễm thật sự ngủ thiếp đi.

Cậu mơ thấy thanh sô cô la mà mình thuận miệng bịa ra trong cửa hàng tiện lợi, nhẹ nhàng bay qua những vách đá mà khả năng con người không thể làm được.

Đó là hương vị ngọt ngào như một giấc mơ đẹp.

Đồng hồ sinh học của Trì Tuyết Diễm vô cùng cố định, đến khi hết giờ nghỉ trưa, sẽ tự mình tỉnh lại.

Rèm cửa che nắng khép lại kín mít, ánh sáng trong phòng nghỉ lờ mờ như buổi tối, cậu nhìn thấy trên chiếc tủ đầu giường vốn trống rỗng có thêm hai thứ.

Hai hộp hàng hóa giống hệt nhau.

Bên trong đều là ống nhòm hoàn toàn mới.

Cậu cầm lên với vẻ mặt ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đều đặn, còn có giọng nói quen thuộc của Hạ Kiều: “Đến lúc rời giường đi làm rồi.”

Anh ấy nhớ gọi mình rời giường.

Trì Tuyết Diễm mang giày đi ra ngoài, đáp lại: “Tôi đã tỉnh rồi.”

Ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, ánh sáng rực rỡ tràn vào.

Hạ Kiều nhìn thấy người kia chớp chớp mắt theo phản xạ.

Trong tay cậu đang cầm một cái hộp hơi nặng, ánh mắt mang theo một tia mờ mịt và mềm mại lúc mới tỉnh ngủ: “Anh đang mời tôi xem văn phòng của anh sao?”

“Ánh sáng buổi chiều sẽ ngược lại.”

Giọng điệu trả lời của Hạ Kiều rất bình thường, làm như chỉ là đang thảo luận về vấn đề tầm nhìn mà đối phương tò mò.

“Như vậy sẽ biến thành cậu nhìn không rõ nữa.”

Thật ra, so với Trì Tuyết Diễm, anh đã sớm biết tầm nhìn khác nhau giữa hai toà nhà.

Bởi vì chiều hôm qua, Hạ Kiều rõ ràng nhìn thấy bóng người xuất hiện trước cửa sổ nghỉ ngơi.

Lúc đó ánh sáng vừa đẹp, giống như lớp kính một chiều, che giấu ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm của anh, cũng cất giấu những tình cảm bí ẩn đang nảy sinh.

Một nha sĩ tóc đỏ mặc áo blouse trắng sạch sẽ, hai tay tùy ý đút vào trong túi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng rũ mắt nhìn xuống từng hàng cây phong rậm rạp hai bên đường.

Cậu đã nhìn đám mây và cây cối nhiều rồi, lại nhìn về phía tòa nhà văn phòng mới đối diện.

Một ô cửa sổ thủy tinh trong suốt, được chiếu sáng bởi ánh nắng.

Trên bầu trời có những đám mây trôi lững lờ, những cái bóng lúc ẩn lúc hiện bên dưới con đường Lá Phong sầm uất nhộn nhịp.

Người trong cửa sổ đôi mắt cực sáng nhìn qua, trên khuôn mặt dần dần nở một nụ cười, vừa trong sáng vừa thoải mái, không có chút suy nghĩ dư thừa nào.

Cậu hoàn toàn không biết bốn mắt đang nhìn nhau dưới sự che giấu của ánh nắng mặt trời.

Toàn bộ cảnh tượng tịch mịch và lộng lẫy, rơi vào một ô cửa sổ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK